Tần Châu: "Trốn đi trước."
Lâm Dị: "Vâng."
Người tham gia không có năng lực chống lại quái vật, Lâm Dị không dám tự tiện ra tay, điều này sẽ chỉ thu hút quái vật 0-1, mang đến mối đe doạ lớn đối với Tần Châu.
Nhà của cha mẹ Giang Hữu không lớn, những nơi có thể ẩn nấp không nhiều lắm, chẳng hạn như tủ quần áo, gầm giường, sau cửa.
Tần Châu nhìn qua tủ quần áo trong phòng Giang Hữu, tủ quần áo thời đại này không giống tủ quần áo hiện tại, một đứa con nít trốn trong đó cũng đã khó khăn, huống chi là hắn và Lâm Dị, hai người đàn ông trưởng thành cao hơn một mét tám.
Gầm giường cũng không thể, gầm giường đối diện với cửa, khi mấy con quái vật tựa như dã thú với cơ bắp cuồn cuộn xé rách quần áo mở cửa, chúng sẽ nhìn thấy người trốn dưới gầm giường, cho nên chỉ còn lại phía sau cửa.
Tần Châu kéo Lâm Dị, bảo cậu đứng bên trong, hắn đứng bên ngoài.
Vừa mới trốn xong, bên ngoài liền có động tĩnh truyền đến, vẻ mặt Tần Châu và Lâm Dị ngưng trọng, cả hai đều nín thở, hô hấp chậm lại.
'Bà ngoại' bước vào, kêu lên: "Hữu Nhi——"
Âm thanh thô ráp không hồi kết nhưng bén nhọn, tựa như móng tay cào lên bảng đen.
'Bà ngoại' nhìn quanh phòng một vòng, Tần Châu hơi nghiêng đầu, xuyên qua tầm nhìn bị che khuất một phần, cảnh giác nhìn 'bà ngoại'. 'Bà ngoại' không mở tủ quần áo, cũng không cúi xuống nhìn gầm giường, càng không kiểm tra phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lai-danh-sap-cau-chuyen-kinh-di-trong-truong-roi/3601742/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.