Cửa sổ vẫn chưa đóng, gió biển mặn mòi từ bên ngoài thổi vào, bay đến cánh tay mà Lâm Dị còn chưa kịp thay thuốc.
Cậu cảm nhận được sự đau đớn, từ từ mở mắt.
Trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi hương, Lâm Dị tỉnh táo lập tức đứng dậy.
Tần Châu tiếp xúc với mùi hương nhiều hơn cậu, hiện vẫn còn đang hôn mê.
Lâm Dị vội vàng chạy tới trước mặt Tần Châu, lắc lắc người: "Đàn anh."
Tần Châu không có phản ứng, Lâm Dị đưa tay véo nhân trung của Tần Châu, thấy lông mi Tần Châu run rẩy, cậu chạy vào phòng tắm lấy chậu nước đổ lên người Tần Châu.
"Khụ khụ khụ khụ—" Tần Châu sặc vài lần.
Lâm Dị vội vàng chạy tới kiểm tra Tần Châu, dùng tay áo lau đi giọt nước trên mặt hắn: "Đàn anh."
Tần Châu mở mắt, ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Dị.
Hắn ngồi dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng, phải dựa vào đuôi giường để chống đỡ cơ thể mình.
Lâm Dị vội vàng chạy đi lấy khăn sạch lau tóc cho Tần Châu.
Tần Châu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cậu, hắn thấy một nửa băng gạc trên cánh tay cậu đã dính đẫm máu: "Nhóc thiên tài, tôi không sao."
Lâm Dị cảm nhận được tay Tần Châu đặt trên cổ tay mình có chút run rẩy.
Tần Châu giải thích nguyên nhân tay run: "Tác dụng của mùi hương, không phải quá tức giận."
Đã xảy ra chuyện gì, hai người đều rất rõ ràng.
Bị người quen đâm sau lưng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lai-danh-sap-cau-chuyen-kinh-di-trong-truong-roi/3601710/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.