Lâm Dị duỗi tay, hơi chỉ về phía bên cạnh.
Trình Dương sửng sốt một lát, sau đó chợt nhận ra, cậu ta lộ ra vẻ mặt 'Sao tôi không nghĩ đến nhỉ' đầy ngưỡng mộ: "Quả nhiên là anh Lâm Dị của chúng ta!"
Thân phận của Hạ Huy là người tham gia, hơn nữa sẽ không thể cự tuyệt được hàng chuyển phát nhanh của Trình Dương
Để truyền thư nguyền rủa đi, phải làm bức thư nhiễm đầy ô uế.
Căn cứ vào thư nguyền rủa Trình Dương nhận được, ô uế có mùi máu và mùi hương của người bị nguyền rủa tiếp theo.
Mùi hương thì dễ giải quyết rồi. Lớp sơn viết tên Hạ Huy trên phòng 204 vẫn còn.
Khó chính là máu.
'Đến lượt ngươi giấu mạng', năm từ này được viết bằng máu.
Nhưng đó là máu của ai, Trình Dương lại không biết.
"Mẩu giấy giờ chắc đang trôi trong cống rồi." Trình Dương vô cùng hối hận: "Biết thế tôi đã giữ lại."
"Giữ cũng vô dụng."
Lâm Dị nói: "Thư nguyền rủa anh nhận được là của người chuyên môn gửi cho anh, mùi hương trên tờ giấy là mùi của anh, căn bản không có cách nào để gửi cho người tiếp theo."
Trình Dương ngẫm ngẫm, một bên tự hỏi một bên nghi hoặc: "Nhưng máu là của ai chứ?"
Mặc dù Trình Dương đang tự lẩm bẩm, Lâm Dị ở bên cạnh suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Máu của mèo hoặc của thứ đó."
Trình Dương vội vàng hỏi: "Anh nói sao?"
Lâm Dị đáp: "Có hai loại ô uế trong thư nguyền rủa. Một là mùi hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lai-danh-sap-cau-chuyen-kinh-di-trong-truong-roi/3601659/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.