'Cạch' một tiếng.
Lâm Dị mở cửa.
Nếu ban ngày cậu và Trình Dương không rời khỏi lớp sớm như vậy thì chắc chắn trong giờ ra chơi hai người có thể nghe được cuộc thảo luận của những người tham gia, là về tiếng cào cửa mà họ nghe thấy vào ban đêm.
Trong đó, người nghe được rõ ràng nhất chính là Tằng Nam Nam, Tằng Nam Nam miêu tả âm thanh này là: chói tai, sắc bén, như thể đang chạm vào dây thần kinh căng thẳng của con người vậy.
Ngay lúc cửa phòng 203 vừa mở ra, âm thanh từ bên ngoài lập tức truyền vào.
Trong hành lang chỉ có mấy ngọn đèn mờ ảo, mấy bóng đèn hình như đã dùng nhiều năm rồi, như thể chuẩn bị sắp tắt đến nơi, loại đèn này rõ ràng là đang bật, nhưng lại chẳng chiếu sáng được gì cả.
Lâm Dị nhìn về phía phòng 202. Lúc này, thứ chặn bên ngoài phòng 202 đúng thực là mèo.
Chúng chất thành từng tầng từng lớp, Lâm Dị quan sát chúng, cảm thấy chúng đều có liên hệ với nhau, nhưng lại không thể biết rõ được số lượng.
Cậu không cố tình giảm nhẹ tiếng mở cửa, ngược lại còn tạo ra một âm thanh đặc biệt, nhưng lũ mèo đó cũng chẳng thèm nhìn về phía cậu mà chỉ tập trung cào vào cánh cửa phòng 202, như thể cửa phòng là thứ để chúng dùng móng cào.
Lâm Dị chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng dấy lên một loại cảm giác kỳ lạ.
Những con mèo này có vấn đề, nhưng nhất thời Lâm Dị không thể nói được vấn đề là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lai-danh-sap-cau-chuyen-kinh-di-trong-truong-roi/3601656/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.