Ngay lúc bầu trời tối đen tựa như chỉ còn một giọt mực là sẽ không còn sắc màu gì nữa thì ngoài cửa phòng 202 cuối cùng có động tĩnh.
Nếu Trình Dương không áp sát tai vào cửa thì cũng khó mà có thể phát hiện ra được.
Nhưng Trình Dương không dám mở cửa, cậu ta sợ tiếng động mà mình nghe được không phải đến từ Hạ Huy mà là từ thứ khác.
"Để tôi."
Lâm Dị mở miệng, đợi Trình Dương nhường cậu vị trí ở cửa, Lâm Dị bắt chước động tác của Trình Dương, áp tai trái vào cửa.
Trình Dương căng thẳng chờ đợi, gần hai phút sau, Lâm Dị đứng thẳng lên nói: "Là anh ta."
Tiếng động ngoài hành lang quả thực rất bé, như thể hắn cố ý bước đi nhẹ hơn, nhưng Lâm Dị lại nghe thấy tiếng chìa khóa xoay cửa, sau đó lại là một tiếng đóng cửa rất khẽ. Nếu là thứ gì khác ngoài hành lang, sau khi vặn khoá cửa đi vào sẽ không có hành động đóng cửa lại không cần thiết như vậy.
Cho nên, người tạo ra tiếng động ngoài cửa kia chỉ có thể là Hạ Huy.
Sau khi thấy Lâm Dị xác nhận thân phận bên ngoài, Trình Dương sốt ruột: "Thế đi thôi?"
Lâm Dị quan sát sắc trời ngoài cửa sổ: "Chờ chút đã."
Nhìn thấy vẻ mặt Trình Dương khó hiểu, Lâm Dị nhẹ giọng nói: "Hạ Huy trở về muộn như vậy, lại còn cố ý bước nhẹ, có nghĩa..."
Trình Dương hận bản thân không theo kịp tư duy của Lâm Dị, hồi hộp chờ Lâm Dị nói tiếp.
"Điều đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lai-danh-sap-cau-chuyen-kinh-di-trong-truong-roi/3601650/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.