Chương trước
Chương sau
Những sinh viên bị thả xuống sẽ được hội sinh viên triệu tập để họp cá nhân trong vài ngày vừa qua.

Chủ yếu là nói về một số biện pháp phòng ngừa và khuyến khích.

Trình Dương đang đợi bên ngoài phòng - nơi hội sinh viên dùng để nói chuyện với sinh viên bị thả xuống, cậu ta nghe thấy giọng nói của Âu Oánh.

"Cũng chẳng phải hội sinh viên mặc kệ cậu, bọn tôi sẽ phái người của đội tuần tra đi theo cậu vào Thế giới Quy tắc."

"Thật không vậy? Thế họ đâu rồi? Sao tôi không thấy đâu hết?"

Trình Dương ở bên ngoài nghe lén, người vào trước cậu ta có vẻ không chịu hợp tác mấy.

Nhưng đúng là vậy thật, Trình Dương chẳng thấy mấy ai là có nề nếp hết.

Điện thoại chợt rung lên, Trình Dương lấy điện thoại ra khỏi túi.

[Lâm Dị]: Anh Trình Dương, còn bao lâu nữa thì kết thúc?

Trình Dương nhìn thời gian, thấy đã gần đến giờ ăn trưa nên nhanh chóng gõ phím.

[Trình Dương]: Chắc phải mất một lúc đấy, anh cứ ăn trước đi, không cần đợi tôi đâu.

[Lâm Dị]: Tôi mang về cho anh nhá? Anh ăn gì?

[Trình Dương]: Có cái gì?

Một lúc sau, Lâm Dị gửi cho cậu ta danh sách đồ ăn, Trình Dương nhìn qua, không hổ là anh Lâm Dị, chân thành quá đi mất.

Hôm nay căng tin chuẩn bị những đồ ăn gì, Lâm Dị đều gửi cho cậu ta hết.

Sau khi cảm thán một tiếng 'anh em tốt', Trình Dương gõ phím.

[Trình Dương]: Gì cũng được.

[Lâm Dị]: ? ? ?

[Trình Dương]: Đùa thôi, anh ăn gì thì tôi ăn vậy.

[Lâm Dị]: ...Cũng chẳng khác mấy.

"Bạn học tiếp theo."

Giọng nói Âu Oánh vang lên, Trình Dương nhanh chóng bỏ điện thoại xuống, đi về phía lớp học, không thèm nhìn đường nên đụng phải nam sinh vừa đi ra.

Nam sinh kia vốn đã tức giận, cáu bẩn: "Không thấy đường à!"

Trình Dương 'hey' một tiếng, buồn cười: "Ông nội không nhìn đường đấy, cháu định đánh ông à?"

Nam sinh nhìn thấy thân hình to lớn của Trình Dương, co rúm người lại.

Trình Dương chỉ vào mũi mình: "Còn không nhường đường cho ông nội?"

"Trình Dương." Âu Oánh nghe thấy động tĩnh ở cửa, ra chào hỏi một tiếng, ngăn cho hai người này đánh nhau thật.

"Hey, đàn chị Âu Oánh." Trình Dương nhìn vào phòng học, sau đó ánh mắt lại chuyển sang nam sinh đối diện, hạ bàn tay đang chỉ vào mũi xuống, hung ác nói: "Vì mặt mũi của đàn chị nên ông nội không so đo nữa."

Chờ nam sinh kia co rúm người bỏ chạy xong, Trình Dương mới bước vào trong phòng.

"Giáo bá lại đây ngồi nào." Âu Oánh chỉ vào chỗ ngồi trước mặt cô.

"Giáo bá gì chứ? Không dám không dám." Trình Dương sờ sờ gáy, khờ khạo cười: "Em miệng cọp gan thỏ mà, đàn chị Âu Oánh cũng đâu phải là không biết đâu."

Âu Oánh mỉm cười, sau khi Trình Dương ngồi xuống, cô cầm tài liệu trong tay lên nói: "Lần này em vào 8-4 à? Nghe nói em tự mình yêu cầu."

"Là, là, là." Trình Dương gật đầu: "Lâm..."

"Khụ khụ." Âu Oánh ho khan, cắt đứt nửa sau câu nói của Trình Dương, khẽ lắc đầu. Sau khi Trình Dương ngừng nói, Âu Oánh thấp giọng nói: "Danh tính của các thành viên trong đội tuần tra là bảo mật."

"Hiểu rồi hiểu rồi." Trình Dương nhanh nhạy nói.

"Thật sự hiểu rồi hay giả vờ hiểu đấy?" Âu Oánh hỏi.

"Em hiểu thật mà." Vẻ mặt Trình Dương đầy nghiêm túc.

Đây không phải lần đầu tiên cậu bước vào Thế giới Quy tắc, cậu cũng đã ký hiệp định bảo mật. Cậu biết quái vật sẽ ẩn nấp trong những người tham gia, và biết việc quái vật có thể giết người tuỳ ý trước khi phục bàn, sau khi Âu Oánh nhắc nhở thì cậu ta lập tức tỉnh ra, không biết quái vật 8-4 sẽ bám vào ai, nhưng nếu tất cả người tham gia đều biết đến thân phận của Lâm Dị thì tỷ lệ mà Lâm Dị bị quái vật 8-4 nhắm tới là 100%.

Cho nên, những sinh viên bị thả vào đều phải họp cá nhân, không thể để họ gặp mặt trước những người tham gia khác, họ chỉ biết sẽ có thành viên của đội tuần tra đi theo họ vào Thế giới Quy tắc, nhưng sẽ không biết thành viên của đội tuần tra mà hội sinh viên phái tới là Lâm Dị và Nhậm Lê.

"Được." Âu Oánh khen ngợi: "Trưởng thành rồi đấy."

"Đó gọi là gần đèn thì sáng." Trình Dương ngượng ngùng cười nói.

"Được rồi, đi ăn đi." Âu Oánh nói.

Trình Dương kinh ngạc: "Xong rồi ạ?"

Sinh viên tới trước cậu ta ở trong phòng rất lâu mà.

"Nếu em thích thì có thể ở lại tâm sự với chị." Âu Oánh dừng công việc sắp xếp tài liệu lại, ngẩng đầu lên: "Sau khi bước vào Thế giới Quy tắc, có thể sợ hãi, có thể hoảng loạn, cũng có thể ôm đùi, nhưng điều kiện tiên quyết là đánh bóng đôi mắt."

Trình Dương bị ngữ khí của Âu Oánh hù doạ, Âu Oánh nói: "Đi ăn đi."

"Vâng... vâng ạ, tạm biệt đàn chị Âu Oánh"

"Tạm biệt."

Trình Dương phải mất một lúc sau khi rời khỏi phòng học mới nhận ra ý của Âu Oánh là gì. Quái vật có khả năng xác định thực lực của người tham gia, giống như quái vật 2-6 đã lựa chọn chính xác Tần Châu vậy, xác suất mà Lâm Dị và Nhậm Lê bị quái vật 8-4 lựa chọn cao hơn những người khác nhiều.

Nghĩ đến đây, Trình Dương dừng lại, ôm chặt lấy thân hình cường tráng của mình, hôm nay trời nắng nhưng sao cậu ta lại cảm thấy ớn lạnh vô cùng.

Nếu Lâm Dị bị quái vật 8-4 lựa chọn, vậy cậu ta phải làm sao?

Trực tiếp cầu xin đầu hàng.

Phòng 304.

"Chắc tôi không bị chọn đâu."

Thấy Trình Dương đi đi lại lại trong phòng, Lâm Dị không khỏi lên tiếng.

Trình Dương dừng lại, nhìn Lâm Dị.

Lâm Dị biết mình vừa lỡ mồm, nhanh chóng che đậy: "Sau khi tiến vào Thế giới Quy tắc 8-4 thì có thể tự chứng."

Trình Dương bắt đầu có hứng thú: "Tự chứng kiểu gì? Có ám hiệu gì sao?"

Lâm Dị nhấp một ngụm nước: "Cho dù hiện tại có ám hiệu, quái vật cũng có thể nhìn thấy nội dung ám hiệu qua việc đọc ký ức."

Trình Dương cảm thấy Lâm Dị nói không sai: "Vậy tự chứng kiểu gì giờ?" Cậu ta nghĩ tới lần tự chứng ở Thế giới Quy tắc 2-6, nhìn thấy các đại lão thay nhau tự chứng, Trình Dương cảm thấy IQ của mình không được cao đến mức đó.

Hơn nữa cũng vô dụng, lúc đó trông Tần Châu tự chứng rất thật, vậy mà kết quả Tần Châu lại là quái vật 2-6.

Lâm Dị giải thích đơn giản: "Tiến vào Thế giới Quy tắc, anh có thể làm những việc mà ở hiện thực chưa làm bao giờ."

Trình Dương cảm thấy khó hiểu, nhưng lại hỏi một điểm rất mấu chốt: "Anh và chủ tịch Tần tự chứng với nhau kiểu vậy à?"

Nhắc tới Tần Châu, Lâm Dị mém tí thì sặc chết.

Trong khoảng thời gian này Lâm Dị không dám liên lạc với Tần Châu, hơn nữa nếu cậu biết trước hành động của Tần Châu thì cậu cũng sẽ tránh né.

Cậu luôn cảm thấy Tần Châu đã phát hiện ra gì đó rồi.

Nhìn thấy phản ứng của Lâm Dị, Trình Dương kêu 'đờ mờ': "Anh với chủ tịch Tần hôn nhau hả?"

Lâm Dị phun ra một ngụm nước: "!"

Cậu kinh ngạc nhìn Trình Dương, không hiểu sao lúc này đầu óc Trình Dương lại nảy số nhanh như thế.

"Ai da ai da." Trình Dương như kiểu biết được bí mật động trời, trở nên hưng phấn cực độ: "Vậy bây giờ hai anh sao rồi? Hẹn hò rồi hả?"

Lâm Dị vội vàng tìm khăn giấy lau miệng, "Không, anh đừng nói nhảm."

"Không á?" Trình Dương kinh ngạc: "Hôn cũng hôn rồi, sao vẫn chưa hẹn hò?"

Lâm Dị hỏi ngược lại: "Sao hôn nhau xong thì lại phải hẹn hò?"

Trình Dương không hiểu: "Hôn nhau là việc chỉ có những người yêu nhau mới làm mà."

Lâm Dị nhấn mạnh: "Là tự chứng, anh bé mồm thôi!!"

"Thế anh tự chứng với người khác cũng là hôn người ta hả?" Trình Dương trầm giọng hỏi.

Lâm Dị lắc đầu.

Trình Dương: "Cách tự chứng với người khác của chủ tịch Tần cũng là hôn à?"

Lâm Dị lại lắc đầu.

Trình Dương vỗ tay: "Thế thì đúng rồi, đây là cách tự chứng độc quyền của hai người, thế không phải của những người yêu nhau thì là gì chứ?"

Lâm Dị nghẹn ngào.

Cậu cúi đầu xé giấy vệ sinh đã thấm nước thành từng dải: "Nhưng... lúc đó đàn anh không nói là muốn hẹn hò."

Tần Châu tỏ tình, nhưng Tần Châu lại không nói tiếp theo nên làm gì, huống chi là nói muốn hẹn hò.

Trình Dương đã hiểu: "Anh Lâm Dị, thì ra anh cũng thích chủ tịch Tần."

Lâm Dị ngẩng đầu, cậu còn chưa biết, làm sao Trình Dương lại có thể biết được cơ chứ.

Trình Dương kiêu ngạo nói: "Tôi - Trình Dương, được xưng là 'Người tình bé nhỏ tỉnh Dung'. Nói trắng ra, trong tình yêu chỉ có thích và không thích. Đừng nói là anh không biết. Tất cả những câu 'không biết' chỉ là của một tên lưu manh mà thôi, trừ phi anh muốn thả dây dài, câu cá lớn, không nhìn ra luôn đó anh Lâm Dị, thì ra anh là người kiểu này."

Lâm Dị cảm thấy ủy khuất: "Tôi không biết thật mà."

"Anh Lâm Dị, thế này nhé." Trình Dương nói như như một người từng trải: "Nếu anh không thích chủ tịch Tần thì anh đã không nhắc đến đề tài này với tôi rồi. Anh hãy sờ thử vào trái tim mình, có phải không hề mâu thuẫn với đề tài này chút nào không, thậm chí anh còn muốn hiểu cảm xúc của chính mình hơn bất kỳ ai khác nữa đấy."

Lâm Dị sửng sốt.

Bên tai, Trình Dương vẫn lải nhải: "Nếu anh muốn biết được cảm xúc của mình thì rất đơn giản, muốn hẹn hò với chủ tịch Tần thì càng đơn giản hơn..."

Xem ra vẫn chưa phải lúc, Lâm Dị cúi đầu suy nghĩ.

Thậm chí cậu còn không biết liệu cậu có phải con người không nữa.

Lâm Dị duỗi tay cho Trình Dương xem thông tin cậu vừa mới nhận được từ Vương Phi Hàng: "Đây là danh sách những người tiến vào Thế giới Quy tắc 8-4, bao gồm anh, tôi và anh Nhậm Lê, tổng cộng có 12 người. .."

Trình Dương bị Lâm Dị cắt ngang đề tài: "Người nhiều vậy á."

——

Thời gian trôi qua nhanh chóng, kỳ đưa người vào quy tắc 8-4 đã đến.

Vì cấp bậc của những quy tắc sắp tới không cao bằng 2-6 và 4-4 nên hội sinh viên không thông báo cho nhà trường nghỉ học.

Thời điểm Vương Phi Hàng thông báo là 4 giờ chiều thứ Ba.

Lâm Dị cố ý bỏ lỡ thời gian.

Nhìn trong danh sách người tham gia, Tần Châu không có tên trong lần tiến vào này.

Số người đưa vào Thế giới Quy tắc 8-4 là 12. Lâm Dị đã xem qua danh sách, các sinh viên ở hiện trường đều khớp trong danh sách.

Đây là lần đầu tiên Lâm Dị không tiến vào Thế giới Quy tắc với Tần Châu, Lâm Dị cảm thấy như mình vừa cắm sừng Tần Châu vậy. Cậu không biết Tần Châu có ở hiện trưởng thả người vào quy tắc 8-4 hay không, cho nên cậu không dám nhìn xung quanh, sợ nhỡ mà đối mặt với Tần Châu thì sẽ rất xấu hổ.

Nhớ lại, ngón chân có thể đào được cả một toà lâu đài luôn.

Cũng giống với những lần thả người trước đó, Âu Oánh hiện đang thông báo cho mọi người những việc cần chú ý.

Thời gian sắp hết, Âu Oánh dẫn đầu hội sinh viên rút khỏi nơi này.

Phía đằng xa, sắc mặt Tần Châu trở nên cực kỳ khó coi.

Vương Phi Hàng cười nói: "Có lẽ Lâm Dị không nhìn thấy anh thôi."

Thấy Tần Châu im lặng, Vương Phi Hàng nói: "Quái vật 8-4 vẫn chưa xuất hiện, anh Châu, nếu anh muốn vào 8-4 thì vẫn còn cơ hội đấy."

Tần Châu không hé răng, nhìn chằm chằm Lâm Dị ở phía xa.

Hắn phát hiện Lâm Dị đang tránh mặt mình.

Hắn nhíu mày, suy đi nghĩ lại nguyên nhân Lâm Dị trốn tránh hắn, cuối cùng hình ảnh dừng lại vào ngày hắn tra hỏi cậu.

Lịch sử xem hồ sơ Viên Viện.

Tần Châu xoay người, Vương Phi Hàng mới nói được nửa chừng: "Ơ, anh Châu, anh đi đâu vậy?"

Tần Châu đi đến phòng lưu trữ của hội sinh viên, lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm được thứ mình cần – ghi chép họp phục bàn quy tắc 4-4.

Hiện trường thả người.

Một tiếng mèo kêu chói tai xuyên thấu bầu trời, Trình Dương rùng mình, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Sắc mặt của những người xung quanh đột nhiên tái nhợt, họ không nhìn thấy mèo ở đâu hết mà chỉ nghe thấy mỗi tiếng mèo kêu.

Thị lực của Lâm Dị tốt nhất, cậu nhìn theo phía tiếng động, giơ tay lên: "Tiếng mèo kêu hình như là từ bên trong truyền ra."

'Bên trong' mà cậu đang nói, là một gói hàng chuyển phát nhanh.

---

Off đến sau 25/1

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.