Sau khi Tần Châu rời đi, Lâm Dị cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, trong tờ giấy chỉ có hai chữ - 'cha ơi'.
'Cha' quả thực chưa từng xuất hiện trong vòng lặp thời gian, mà 'cha ơi' lại là một từ xưng hô, ý của Tần Châu là muốn Lâm Dị đọc từ này thành tiếng.
Đọc thành tiếng rồi, vậy thì 'cha' theo một ý nghĩa nào đó đã tồn tại rồi.
Lâm Dị ôm ngực, không biết là do đâu, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an.
Nỗi bất an này kéo dài tận đến lúc Tần Châu quay trở lại.
Tần Châu mang cho cậu một ít đồ ăn và một số tin tức.
Tần Châu đặt đồ ăn lên bàn, vừa vẫy tay gọi Lâm Dị tới ăn, vừa giải thích lý do đi lâu như vậy: "Tôi vừa đến toà soạn báo."
Lâm Dị cầm lấy miếng bánh mì nhỏ từ tay Tần Châu, cắn một miếng vào miệng, im lặng nghe Tần Châu nói tiếp.
"Đêm qua là Phong Uyển." Tần Châu nói.
Lâm Dị gật đầu.
Dưới sự xuất hiện của ba quy tắc tử vong, đúng thực là không hề dễ dàng sống sót chút nào.
"Thứ kích hoạt thời gian hồi tưởng là túi nilon." Tần Châu nói: "Nhậm Lê dự định tối nay sẽ tiến vào khoảng thời gian hồi tưởng này để tìm hiểu quy tắc tử vong."
Trong lúc Tần Châu kể chuyện, Lâm Dị đã ăn hết một nửa chiếc bánh mì trên tay.
Tần Châu nhìn Lâm Dị, nói: "Ăn no rồi nghỉ ngơi một lát, buổi tối mới có tinh thần."
Lâm Dị lại gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lai-danh-sap-cau-chuyen-kinh-di-trong-truong-roi/3601632/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.