Lâm Dị mua một chiếc bánh kem khác cho Sầm Tiềm, lần này cậu đặc biệt chọn chiếc bánh kem có dòng chữ 'Chúc mừng sinh nhật' rất đẹp viết trên mặt bánh.
Có điều Sầm Tiềm lại chẳng mấy vui vẻ, thậm chí niềm vui này cũng chỉ là một nụ cười giả tạo, dù sao sinh nhật của y cũng qua rồi, việc Lâm Dị đến trễ đã trở thành một kết cục được định trước.
"Tôi đi ngủ đây." Sầm Tiềm di chuyển bánh xe lăn vào phòng ngủ.
Sau khi Sầm Tiềm đóng cửa lại, Lâm Dị suy nghĩ một chút rồi cất bánh kem vào trong ngăn mát tủ lạnh.
Lúc quay lại, Tần Châu đã ôm con mèo nằm trên ghế sô pha.
Nếu ngủ sớm thì có thể tiến vào thời gian hồi tưởng sớm hơn, nếu Lâm Dị ở bên cạnh Tần Châu, Tần Châu có thể sẽ phân tâm mà chậm trễ thời gian ngủ.
Lâm Dị lặng lẽ trở về phòng, cậu không đóng cửa mà nhẹ nhàng ngồi trên giường. Thành thật mà nói, Lâm Dị cũng muốn xác nhận tình hình của Sầm Tiềm, nhưng xét theo tình hình hiện tại, cậu không thể tiến vào thời gian hồi tưởng với Tần Châu được.
Cậu nhìn ra ngoài cửa, phòng không lớn, cho dù cậu có ngồi trên giường thì vẫn có thể chú ý đến Tần Châu.
Kỳ thật thì ngoài việc xác nhận Sầm Tiềm có thể đi lại hay không dựa vào cách tiến vào thời gian hồi tưởng, cậu còn có thể lục lọi trong căn nhà này xem có chân giả hay không nữa.
Cậu nghe thấy tiếng thở đều của Tần Châu, đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lai-danh-sap-cau-chuyen-kinh-di-trong-truong-roi/3601624/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.