Lâm Dị trầm mặc hồi lâu, Âu Oánh hít sâu một hơi: "Chị nói đúng không?"
Lại là sự im lặng kéo dài như cả một thế kỷ đã trôi qua, oxy trong không gian tựa như đã bị lên men do dòng thời gian chảy trôi quá chậm.
Trình Dương vừa bất ngờ vừa sợ hãi: "Không... không phải đâu nhỉ?"
Cuối cùng, Lâm Dị gật đầu, hạ thấp giọng: "Phải."
Trình Dương: "Đờ mờ, đờ mờ, đờ mờ!"
Vừa nghĩ tới việc mình đã ở chung với con quái vật 2-6 trong đêm đầu tiên, Trình Dương lại tiếp tục chửi: "Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp."
"Trình Dương, em bình tĩnh một chút." Âu Oánh thấp giọng nói, cô chỉ vào cửa phòng, ngụ ý ngoài cửa đang có người nghe lén.
"À, vâng vâng vâng." Giọng nói của Trình Dương nhỏ lại, thực ra hai tiếng chửi vừa nãy đã tiêu hao hết sức lực mà cậu ta vất vả hồi phục lại sau khi nằm nghỉ trên giường rồi. Giờ Trình Dương không những cảm thấy tức ngực khó thở, mà toàn thân còn mềm nhũn cả ra.
Âu Oánh nhìn xuống khe trống dưới cửa, phía sau khe cửa không có gì hết, bên ngoài phòng bọn họ cũng không có ai.
Sau khi xác nhận xong, Âu Oánh lẩm bẩm nói: "Bảo sao."
Bảo sao Lâm Dị lại đề cập đến việc ở một mình một phòng trong đêm đầu tiên, sau khi cậu biết việc giao tiếp với quỷ không phải quy tắc tử vong.
Lúc đó Lâm Dị giải thích là vì cậu muốn chờ quái vật 2-6 tìm tới mình, bây giờ nghĩ lại mới thấy lý do này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lai-danh-sap-cau-chuyen-kinh-di-trong-truong-roi/3601569/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.