Tiếng loa vang lên ở tầng ba, thông báo mọi người đến Phòng 103 để ăn trưa.
Vậy mà bất giác, nửa ngày đã trôi qua.
Lâm Dị và Tần Châu đều không định ăn trưa, nói chính xác hơn bọn họ không có thời gian để ăn.
Lâm Dị dùng ngón út thử nhét vào mấy lỗ nhỏ trên mặt sàn, sau đó dùng ngón tay cái bấm lên ngón út để đo độ sâu của lỗ: "Trên một đốt ngón tay."
Tần Châu nhìn ngón tay của cậu, đôi tay của nhóc thiên tài rất đẹp, mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng, đốt ngón tay thon dài hơn rất nhiều người, điều đó cũng cho thấy đồ dài của cái lỗ rất sâu.
"Tìm hiểu xem thứ đó là gì rồi mới biết có tác dụng hay không." Tần Châu dời ánh mắt qua chỗ khác.
Lâm Dị hỏi: "Hả?"
"Qua thử chỗ khác xem đi."
Tần Châu vừa nói vừa đi ra ngoài. Không còn gì để tìm hiểu trong Phòng 310, bởi vậy hắn định đi lên tầng hai.
"Tầng hai á?" Lâm Dị đi phía sau Tần Châu, duy trì một khoảng cách không quá gần cũng không quá xa.
"Ừ." Tần Châu nói: "Lão quản lý kéo thi thể của Vương Đạc lên tầng hai."
Hai người đi tới tầng hai, nhưng khi đi vòng qua hành lang, bọn họ phát hiện nơi tiếp giáp giữa hành lang tầng hai với tầng này có một cánh cửa sắt.
Tần Châu cầm vào chiếc ổ khóa lớn trên cánh cửa: "Bị khóa rồi."
Lâm Dị tiến lại gần một bước, cánh cửa sắt giống như một cái hàng rào, mặc dù bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lai-danh-sap-cau-chuyen-kinh-di-trong-truong-roi/3601541/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.