Nhưng cẩn thận nghe một hồi lâu, bên trong yên tĩnh, không nghe được bất cứ âm thanh nào cả.
Lý Kiều Kiều bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.
Không thành sao? Dù sao cũng phải có âm thanh tranh chấp chứ! Lúc Đại Bảo cầm chiếc xe nhỏ của mình nhảy nhót trở về, vừa lúc nhìn thấy ngoài cửa nhà mình có một người đang lén lút.
Chẳng nhẽ là trộm ư? Trong lòng lập tức hiện ra một suy đoán, nhưng rất nhanh lại phủ định, ba nói tên trộm chỉ dám đến vào ban đêm, cho nên hẳn là không phải.
Hơn nữa thân ảnh kia càng nhìn càng quen mắt.
Thế này phải nói đúng là may, mấy ngày trước Lý Kiều Kiều luôn chạy tới nhà bọn họ, cho nên Đại Bảo không xa lạ gì với dáng người cô ta, cho dù hiện tại Lý Kiều Kiều đưa lưng về phía mình, Đại Bảo vẫn có thể liếc mắt một cái nhận ra cô ta là ai!
Đại Bảo rất ghét Lý Kiều Kiều.
Đừng tưởng rằng nhóc con không biết, mấy ngày trước Lý Kiều Kiều chính là tới khuyên mẹ không cần em gái nữa, Đại Bảo vô cùng hận cô ta.
Hiện tại nhìn thấy dáng vẻ lén lút của Lý Kiều Kiều, vừa nhìn đã biết là đang làm chuyện xấu!
Tròng mắt Đại Bảo đảo quanh, trong lòng có một chủ ý.
Nhóc con nín thở lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau Lý Kiều Kiều, sau khi hít sâu một hơi, sau đó dùng thanh âm lớn nhất kêu lên: “Dì à, dì lén lút đứng ở bên ngoài nhà cháu làm cái gì thế?”
Đại Bảo nhân vốn còn nhỏ, lúc nhóc con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-vo-cu-phao-hoi-trong-truyen/4388670/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.