“Vẫn chưa, sẽ không có chuyện gì.” Lý Ngọc Lan trả lời.
Tôn Nhã Tĩnh nghe cô nói như vậy, chị ấy biết ý không hỏi nhiều.
Tuy rằng bên ngoài không biết từ đâu truyền Cố Thâm gặp chuyện gì, nhưng Tôn Nhã Tĩnh lại không tin, chị ấy nhìn người rất chuẩn, Cố Thâm là chút út có bản lĩnh.
Tôn Nhã Tĩnh và Cố Viên Viên buổi chiều còn phải đi làm và đi học, nếu sự việc đã giải quyết xong, Lý Ngọc Lan cũng không ở lại nhiều, sau khi gọi Đại Bảo ra, rất nhanh liền cáo từ trở về nhà.
*
Lý Kiều Kiều xem như hiểu rõ, Lý Ngọc Lan sẽ không chủ động bỏ đứa nhỏ.
Mắt thấy đã kéo dài nhiều ngày như vậy, nếu đợi đến khi Cố Thâm trở về thì càng không còn cách nào khác.
Lý Kiều Kiều kỳ thật cũng không biết Cố Thâm khi nào sẽ trở về.
Khi cô ta viết cuốn sách này, cô ta cũng hoàn toàn dựa vào ấn tượng mơ hồ.
Vốn Lý Kiều Kiều muốn dựa theo trong thư của mình viết, để Lý Ngọc Lan đến phòng khám đen, nhưng nếu hiện tại Lý Ngọc Lan không hợp tác, vậy cô ta cũng chỉ có thể đổi phương pháp.
Dù sao chỉ cần có thể đạt được mục đích là tốt rồi.
Lý Kiều Kiều nghĩ trái nghĩ phải một đêm cũng không ngủ, sáng sớm hôm sau đã ra khỏi cửa.
Cô ta dùng khăn trùm đầu quấn mặt, làm trộm mò tới một văn phòng.
Nhân viên bên trong thấy dáng vẻ kỳ lạ của cô, hỏi: “Đồng chí, cô làm gì vậy!”
Lý Kiều Kiều nuốt nước miếng, cố gắng hạ giọng xuống: “Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-vo-cu-phao-hoi-trong-truyen/4388660/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.