15
"Cốc, cốc." Có tiếng gõ cửa.
Tôi đứng dậy mở cửa thì thấy Cố Trạch đang xách một cái túi màu đen.
Tôi đưa mắt nhìn xuống: "Không phải rượu sao?"
Cố Trạch chỉ nhìn tôi nói: "Ừm, là mật ong."
"Mật ong?" Tôi lặp lại lời của Cố Trạch.
Cố Trạch cười nhẹ: "Say rượu thì tốt nhất nên uống mật ong."
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt biết cười của Cố Trạch để xác nhận anh ấy nghiêm túc, và đành phải thỏa hiệp nói: "Được rồi, anh pha cho tôi đi."
Nụ cười trên môi Cố Trạch dần rõ hơn: "Được, tổng giám đốc."
Tôi nhìn Cố Trạch di chuyển trong bếp, đột nhiên nói: "Ở nhà không cần gọi tôi là tổng giám đốc."
Cố Trạch có vẻ ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi nhìn thẳng Cố Trạch, anh ấy chỉ mỉm cười rồi nói: "Được rồi, Bắc Thần."
Bắc Thần.
Khi Cố Trạch gọi cái tên này, cảm giác có chút khác lạ.
Tôi rũ mắt xuống, không biết cảm giác kỳ lạ trong lòng có ý nghĩa gì.
16
"Tổng giám đốc, cậu ăn cơm chưa?" Cố Trạch cười hỏi tôi, theo thói quen vẫn gọi tôi là tổng giám đốc.
Tôi lắc đầu, nhìn Cố Trạch chằm chằm.
Cố Trạch nhẹ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Bắc Thần, cậu thích ăn gì?"
Tôi chưa bao giờ quan tâm nhiều đến chuyện ăn uống. Ăn cái gì đối với tôi mà nói đều như nhai sáp.
"Anh có thể tùy ý nấu món gì anh muốn." Tôi trả lời.
Dù sao đi nữa, đối với tôi ăn gì cũng giống nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-tong-tai-va-gan-day-day-toi-cam-thay-rat-ky-la/2782225/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.