Tôi không xứng, Cố Trạch đáng có được những điều tốt hơn.
Bản năng mách bảo tôi như vậy.
Đầu tôi lại đau. Hóa ra hôm đó trời mưa, Cố Trạch lại bị tôi đuổi đi công tác.
Loại kẹo bạc hà Cố Trạch cho tôi hiệu gì?
Tôi không nhớ.
Nhìn khuôn mặt sầu não của mình trong gương, tôi không khỏi cong khóe môi mỉm cười giống như Cố Trạch.
Nhưng sao tôi lại cười xấu thế này?
Tôi đã từ bỏ việc học cười.
Làm thế nào một người bị mặt liệt có thể học cách cười?
Tôi không xứng đáng có nó.
51.
Tôi muốn uống rượu, nhưng chợt nhớ Cố Trạch không cho tôi uống. Mắt tôi rũ xuống, tưởng chừng như cơn đau có thể gi.ết ch.ết tôi.
Tôi bảo tài xế không cần tới đón tôi. Tôi chỉ muốn ra ngoài đi dạo một mình.
Dường như cả ông Trời cũng không chiều lòng tôi mà bắt đầu đổ mưa.
Tôi mặc kệ, cơn mưa này có thể giúp tôi tỉnh táo.
Đúng, sẽ giúp tôi tỉnh táo.
Tôi cảm thấy mình sắp ngất đi, trong đầu tôi lúc đó còn nghĩ đến Cố Trạch.
Thậm chí, tôi còn xuất hiện ảo giác nhìn thấy Cố Trạch.
52.
À không phải ảo giác, thật sự là Cố Trạch, hơn nữa bên cạnh còn có Tô Vân Vân.
Hai người còn che chung một chiếc ô, cười cười nói nói với nhau, trông như một đôi tình nhân hoàn hảo.
Vậy là hôm nay Cố Trạch đi công tác trở về rồi sao?
Tô Vân Vân dường như nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-tong-tai-va-gan-day-day-toi-cam-thay-rat-ky-la/2782215/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.