Edit: Mai Vốn Kỷ Nhiễm tưởng rằng sau khi mình đi làm thì chuyện của cô với Thẩm Chấp đã bị truyền cả công ty, dù sao tối hôm đó cô ôm anh khóc dưới ánh mắt tất cả cấp dưới của anh. Chẳng qua cô không ngờ sáng thứ hai ở chứng khoán Cao Thông đều sóng êm biển lặng. Cô suy đoán có lẽ do Thẩm Chấp nghiêm cấm bọn họ lan truyền chuyện này ra bên ngoài, không thể không nói, Kỷ Nhiễm vô cùng bội phục với thủ đoạn anh làm việc. Kỷ Nhiễm ủng hộ cách làm của Thẩm Chấp. Mặc dù chứng khoán Cao Thông không đặt ra văn bản quy định rõ ràng rằng không được phép yêu đương trong công ty nhưng họ không phải người nhập việc cá nhân và việc công lại với nhau. Kỷ Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng hơi buồn cười. Lúc học trung học hai người làm bộ như không quen nhau vì tránh tai mắt giáo viên, kết quả bây giờ họ đã tới tuổi không ai xen vào chuyện yêu đương nữa lại bởi vì cùng công ty mà phải chú ý để tránh ảnh hưởng. Sáng ngày thứ hai cô vừa họp xong với mọi người đột nhiên Phương Thiên ôm máy đi đến. “Lão đại, chị xem đi.” Phương Thiên đẩy máy tính qua trước mặt cô. Kỷ Nhiễm cúi đầu nhìn tiêu đề liền kinh ngạc, rồi lập tức mở video tin tức lên. Đây là tin mới được tuyên bố vài phút trước, chuyện chủ tịch tập đoàn Hằng Trì ngài Thẩm Kiều Sơn đột nhiên sức khỏe chuyển biến xấu phải nhập viện. Phương Thiên nói: “Lão đại, tin tức này vừa xuất hiện mấy người trong công ty đã bàn tán rồi.” “Mọi người quan tâm chuyện tập đoàn Hằng Trì vậy à?” Trong lòng Kỷ Nhiễm lo lắng nhưng chỉ hơi nhăn mày. Phương Thiên tỉnh táo tinh thần, cô ấy nói: “Lão đại, chị quên tập đoàn Hằng Trì là công ty nhà Thẩm tổng rồi à, khó trách buổi sáng hôm nay Thẩm tổng không tới công ty. Tất cả mọi người đều nói chắc Thẩm tổng sẽ về kế thừa công ty gia đình?” Kỷ Nhiễm biết sáng nay Thẩm Chấp không tới công ty nhưng cô biết anh không tới bởi vì phải họp với bên pháp luật bên kia, chỉ là không ngờ bây giờ lại xuất hiện tình hình này. Cô biết ông cụ Thẩm là sự tồn tại ấm áp nhất của anh ở nhà họ Thẩm. Cho dù người dẫn anh về là Thẩm Kỷ Minh nhưng Thẩm Chấp chưa từng tin ông ta. Kỷ Nhiễm thở dài. Phương Thiên có chút nghi ngờ, hỏi: “Lão đại, đang tốt sao chị thở dài làm gì? Có chuyện gì à?” Kỷ Nhiễm thuận miệng nói: “Chỉ cảm thấy không ai có thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử, cho dù có tiền cũng không được.” “Đúng vậy…, chính là như vậy.” Phương Thiên gật đầu, nhưng sau cô ấy lại nói: “Nhưng có thể xây dựng lên một công ty lớn như Hằng Trì thì em cảm thấy cả đời không còn gì tiếc nuối.” Kỷ Nhiễm từ chối cho ý kiến. * “Anh cả, em nói này, anh dựa vào cái gì mà không cho chúng em gặp ba chứ, anh có tư cách gì?” Con trai thứ hai nhà họ Thẩm – Thẩm Kỷ Viễn đang đứng ngoài hành lang, không để ý đến thận phận địa vị la lớn lên. “Đúng đó, bác cả, ba cháu cũng là con trai ông nội, bác chuyên quyền độc đoán như vậy không ổn đâu.” Thẩm Mẫn hai tay ôm ngực, khó chịu nói. Nói ra trong ba đứa con trai nhà họ Thẩm, Thẩm Kỷ Viễn là người không được ông cụ thích nhất, đứa lớn là con cả nên vừa sinh ra đã được muôn người chú ý, đứa thứ ba là con nhỏ nhất nên nhận được mọi yêu thương. Nên người ở giữa có cảm giác như cha không đau mẹ không thương, huống chi năng lực Thẩm Kỷ Viễn bình thường, không bằng cả Thẩm Kỷ Minh. Bởi vậy ông cụ vừa ngã xuống, ông ta đã vô cùng gấp gáp. Nhưng tới đây bị anh cả ngăn cản không cho ông ta vào phòng bệnh, nên ông ta liền tức giận. Tất cả những hình ảnh về chuyện nảy sinh tranh đấu trong nhà giàu đều hiện lên trong đầu ông ta. Con trai lớn Thẩm Kỷ Đông thấy bọn họ nhìn chằm chằm mình làm ầm ĩ như vậy,= cũng tức giận muốn đau đầu, giận dỗi nói: “Mấy người đang nói gì vậy, ba ngã bệnh, bác sĩ đã nói phải tĩnh dưỡng. Nhiều người đi vào như vậy sao nghỉ ngơi được?” “Mọi người chỉ đi vào nhìn qua, lộ mặt trước mặt ba, bây giờ anh ngăn đón chúng tôi đi vào. Anh đang muốn làm gì thế?” “Tôi vào chỉ nói hai câu. Chú hai ý chú nói là gì?” Thẩm tổng ở bên ngoài luôn thuận lợi vui vẻ, bây giờ hai người gây gổ với nhau không thèm để ý đến thân phận địa vị của mình. Ngay cả Thẩm Kỷ Minh đang đứng một bên nhìn cũng bật cười. Ông ta không gấp như anh hai, cho dù thực sự gặp được ông cụ thì thế nào. Chẳng lẽ gặp mặt thêm vài lần, ông cụ sẽ cho anh cả hết toàn bộ tập đoàn à. Ông ta không ngừng quay đầu nhìn chỗ thang máy, bộ dáng như đang chờ người. Rốt cục thanh máy vang lên một tiếng đinh truyền tới bên này khiến Thẩm Kỷ Minh tỉnh táo lại. Thoáng chốc có vài người từ trong thay máy đi qua đây, chỉ là mọi người nhìn hai người đi đầu đều không ngờ họ tới cùng lúc. Thẩm Kỷ Minh nheo mắt, nhìn chằm chằm Thẩm Chấp và Thẩm Việt đang đi tới trước mặt mình suy nghĩ. Thẩm Việt vừa mới đến mùi rượu trên người đã làm ông ta không chịu nổi mà che mũi, hơi nhăn mày: “Thẩm Việt, cháu uống bao nhiêu thế hả?” “Chú ba, không nhiều đâu.” Thẩm Việt cợt nhả nói. Nhưng gã vừa mở miệng Thẩm Kỷ Minh đã lui lại sau một bước, ngay cả Thẩm Mẫn đứng ở xa hơn một chút cũng không nhịn được nhíu mày. Mẹ Thẩm Việt vội vàng đi tới giữ chặt tay anh ta, nói nhỏ: “Sao uống nhiều vậy?” “Mẹ, đừng lo, con không sao.” Thẩm Việt không chút để ý nói. Lời này làm chú hai gã bất mãn, Thẩm Kỷ Viễn mắng: “Cháu làm gì thế hả, ông nội cháu bệnh thành như vậy mà cháu còn lo đi uống rượu.” “Em hai, lời này em nói sai rồi, Thẩm Việt không biết đột nhiên ba nằm viện. Suốt ngày nó đều làm việc ở công ty nhưng em không nhìn thấy, bây giờ mới uống rượu đôi chút đã bị em bắt lấy rồi.” Hai người lại bắt đầu ầm ĩ. Thẩm Chấp đứng chỗ cách xa bọn họ nhất, đút tay vào túi quần, đứng thẳng người, chẳng qua khi nghe những lời chỉ trích qua lại không chút kiêng dè giữa bọn họ anh không nhịn được nhăn mày. Đến lúc này rồi mà còn công kích lẫn nhau. “Sao giờ mới đến?” Thẩm Kỷ Minh thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng không tệ, như hài lòng với chuyện Thẩm Chấp chạy tới kịp thời. “Tôi chỉ lo lắng cho ông nội.” Thẩm Chấp thản nhiên nói, mờ ảo như mây mù mùa thua, giọng trống rỗng. Anh ít khi cho người khác cảm giác không kiên định như vậy, nhưng giờ khắc này có lẽ đồng tình cũng có lẽ có vài phần đau lòng, ông nội gánh vác cả nhà họ Thẩm trên vai. Nhưng lúc ông bị bệnh những người ở đây chỉ lo cãi nhau không ngừng, giống như khi mất đi không ai thèm để ý, vừa đang buồn lại đáng thương. Thẩm Kỷ Minh không hề biết đến suy nghĩ trong lòng anh, khẽ nói: “Bác cả với bác hai con ầm ĩ mãi đến bây giờ.” Thẩm Chấp chau mày, cả người như vây trong áp suất thấp làm người ta hít thở không thông. Cho dù cả Thẩm Kỷ Minh cũng chột dạ. Cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên có một người đàn ông mặc tây trang đi từ trong ra, đây là trợ lý của ông cụ, đã đi theo bên cạnh ông cụ hai mươi mấy năm, so với con trai còn trung thành hơn. “Cậu Chấp, ông cụ tỉnh rồi, nói muốn gặp cậu.” Trong đầu mọi người như kiểu sắt đồng hấp dẫn lẫn nhau, tất cả đều quay đầu nhìn Thẩm Chấp đang đứng cuối cùng. Anh đi tới bên cạnh trợ lý Trần, nói: “Phiền dẫn đường.” Lúc hai người biến mất ở hành lang, ngoại trừ Thẩm Kỷ Minh ra sắc mặt tất cả mọi người đều cực kỳ khó coi. Hai anh em nhà họ Thẩm còn tâm trạng cười nhạo nhau: “Có người xem mình như quản gia trong nhà này, kết quả ba không thèm nhìn.” Bác cả dậm chân, khó thở tức giận nói: “Ý chú nói gì?” “Tôi nói anh à? Tôi có chỉ tên nói họ không?” Ngay cả Thẩm Kỷ Minh cũng không hiểu sao tới bây giờ mà lửa giữa hai người này vẫn lớn như vậy. Thẩm Chấp đi tới cạnh giường bệnh, anh nhìn ông cụ nằm trên giường đang đeo máy thở oxy, trên người đủ dây máy móc, cực kỳ suy yếu. Anh đi vào, ngón tay ông cụ hơi giơ lên như đang gọi anh đi qua. “Ông nội.” Thẩm Chấp đi qua ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng cầm bàn tay ông, đôi bàn tay mà thời niên thiếu anh cảm thấy vô cùng ấm áp, bây giờ đã gầy khô, lúc nắm chặt giống như đang nắm bộ xương. Ông cụ mở mắt nhìn anh, ánh mắt sáng rọi, ông há miệng thở dốc nhưng lần đầu tiên không thể phát ra tiếng. Đợi ông thử kêu lại lần thứ hai: “A Chấp.” Thẩm Chấp khẽ gật đầu, ông cụ mở miệng nói: “Cháu vẫn không đồng ý giúp ông nội sao?” Thật ra từ lúc Thẩm Chấp trở thành giám đốc ở chứng khoán Cao Thông, ông cụ đã bắt đầu khuyên anh về tập đoàn Hằng Trì phát triển, thậm chí lấy lý lịch và năng lực trước mắt của anh cho dù có trực tiếp quản lí cả tập đoàn Hằng Trì cũng không vấn đề gì. Mặc dù anh trẻ tuổi nhưng đã trải qua quá nhiều. Bây giờ Thẩm Chấp là người duy nhất mà ông cụ có thể tin tưởng, chỉ có một mình anh. Cho dù lần đầu tiên Thẩm Chấp đã từ chối ông cụ không chút do dự nào nhưng lúc này khi anh nhìn ông cụ suy yếu nằm trên giường bệnh, ngày thường khỏe mạnh thế vậy mà bây giờ nói không nên lời. Ở nhà họ Thẩm, ông cụ là người duy nhất đối tốt với anh. Thẩm Kỷ Minh bởi vì chuyện anh cố ý thi rớt mà tức giận cắt đứt tiền sinh hoạt của anh, thậm chí còn uy hiếp rằng sẽ cho Nguyên Sênh và ông bà ngoại ra đường ở. Nhưng sau đó ông cụ cười tít mắt nói với anh, A Chấp đừng lo lắng, thừa dịp tuổi trẻ muốn làm cái gì thì cứ làm đi. Cụ già cơ trí này vẫn luôn biết anh muốn làm gì. Thẩm Chấp nhìn ông cụ không nói lời nào, ông cụ như bắt được cọng rơm cứu mạng, “A Chấp, ông nội chỉ có mình cháu.” Buổi tối lúc Kỷ Nhiễm về đến nhà, vừa mở đèn lên đang tính vứt túi lên sofa kết quả lại nhìn thấy người đang nằm trên đó, chút nữa đã rớt túi trên tay xuống. “Anh ở nhà?” Kỷ Nhiễm vội vàng đi tới ngồi xuống bên cạnh anh. Bộ dáng Thẩm Chấp giống như đã ngủ thật lâu, bây giờ mới tỉnh lại, hàng mi dài hơi run run, trong mắt dày đặc tia máu nhỏ li ti, bộ dáng vô cùng mệt mỏi. “Nhiễm Nhiễm.” Anh khẽ kêu một tiếng, kéo cả người cô vào lòng, trong giọng nói pha lẫn chút ủ rũ: “Để anh ôm một chút.” Kỷ Nhiễm nằm xuống vùi vào lòng anh. Ngực anh hơi nóng, má Kỷ Nhiễm dán lên cổ anh cảm thụ sự ấm áp của làn da. Không ai nói chuyện. Yên lặng bên cạnh nhau. Cuối cùng Thẩm Chấp nói: “Hôm nay anh cố ý không đi làm.” Anh luôn nằm ở đây từ lúc về, ngay từ đầu chỉ muốn thả lỏng mình đôi chút, sau đó ngủ quên mất. Cảm giác như mới ngủ Kỷ Nhiễm đã về. Kỷ Nhiễm nói: “Anh có vui vẻ không?” “Hình như đã thật lâu anh không vui vẻ như vậy.” Trong giọng anh có ý cười. Mãi sau hai người mới ngồi dậy, Thẩm Chấp nghiêng người ánh mắt dừng trên người cô, hỏi: “Nếu anh chọn một con đường mệt chết đi được, em sẽ ủng hộ sao?” Mặc dù anh chưa nói, nhưng hình như Kỷ Nhiễm đã đoán được suy nghĩ của anh. Cô biết chuyện này có liên quan đến nhà họ Thẩm. Cô không hỏi nhiều, không nghĩ nhiều, gật đầu ngay: “Em sẽ ủng hộ anh.” “A Chấp, anh cứ làm chuyện anh muốn làm là được. Cho dù cả thế giới phản đối thì em vẫn ủng hộ anh.” Cô kéo bàn tay Thẩm Chấp qua, ngón tay đan kẽ xen vào ngón tay anh. Rồi Kỷ Nhiễm giơ tay hai người lên giữa không trung, nhẹ giọng nói: “Không gì phá nổi.” * Rất nhanh, chuyện người sáng lập ra tập đoàn Hằng Trì nhập viện đã được đưa tin trên diện rộng. Ngay cả giá cổ phiếu công ty cũng hạ xuống theo, bởi vì tập đoàn Hằng Trì chưa từng định ra người thừa kế chính thức. Có thể nói cả dòng họ đều sóng ngầm mãnh liệt. Mãi đến một tháng sau đột nhiên tập đoàn Hằng Trì đăng tin tức họp báo. Lúc Thẩm Chấp mặc bộ vest đen xuất hiện tại hiện trường tất cả truyền thông đều ồ lên. Vốn tất cả mọi người còn cho rằng cuộc họp báo này chỉ để giới thiệu hạng mục mới của công ty, không có gì đặc biệt. Kết quả giám đốc quản lý chứng khoán Cao Thông Thẩm Chấp đột nhiên xuất hiện, vậy chẳng phải có nghĩa rằng anh sắp nắm giữ tập đoàn Hằng Trì sao. Qủa nhiên, trong hội nghị tuyên bố Thẩm Chấp sẽ đảm nhận chức CEO tập đoàn Hằng Trì. Chuyện này không những chiếm được sự ủng hộ từ ông cụ Thẩm, mà còn được hội đồng quản trị tập đoàn nhất trí đồng ý. Kỷ Nhiễm và Phương Thiên ở trong văn phòng cùng xem trực tiếp cuộc họp báo này, từ khi Phương Thiên vô tình nhìn thấy Kỷ Nhiễm lên xe Thẩm Chấp, đồng thời Kỷ Nhiễm đã thẳng thắn nói cho cô ấy biết, cô đang yêu đương với Thẩm tổng. Phương Thiên ôm mặt thét chói tai trong im lặng, trong lòng gào thét cô biết ngay mà, cô biết chắc chắn là vậy mà. Thậm chí cô ấy còn từng nghi ngờ thật ra Kỷ Nhiễm không ghét Thẩm Chấp mà chỉ cố ý giả bộ thôi. Như vậy mới có thể thu hút sự chú ý của Thẩm tổng. Đương nhiên cô ấy không dám nói suy nghĩ này cho Kỷ Nhiễm nghe, bởi vì cô ấy nghi ngờ nếu nói ra, chỉ một giây sau cô ấy sẽ mất đi công việc này ngay. Cho dù Thẩm Chấp có thành CEO thì công việc cũng không phải thuận buồm xuôi gió, dù sao hai nhà khác của nhà họ Thẩm đã làm việc lâu trong công ty, không những không phối hợp với anh mà còn ngăn cản khắp nơi. Thế nên độ khó khăn trong công việc tăng lên gấp mấy lần so với bình thường. Huống hồ Thẩm Việt như nổi điên vậy, đối với chuyện Thẩm Chấp trở thành CEO, gã phản ứng mạnh hơn so với ba mẹ gã. Theo ý gã thì gã mới là cháu đích tôn nhà họ Thẩm, tất cả của nhà họ Thẩm đều thuộc về gã, đứa con riêng kia dựa vào cái gì mà tranh với gã chứ. Vậy mà Thẩm Chấp lại thắng. Anh không cần tốn nhiều công sức vẫn lấy được vị trí CEO tập đoàn Hằng Trì mà Thẩm Việt luôn tha thiết mơ ước. Cho nên Thẩm Việt như điên lên muốn trả thù anh. Trong khu ghế xa hoa xuất hiện một tiếng vang khổng lồ, tiếng ly rượu bị ném nát trên vách tường, mảnh vỡ thủy tinh rơi vãi khắp nơi. Dường như gã còn ngại chưa đủ, cầm di động của một cô gái hung hăng đập nát trên mặt đất. Nhưng ở đây đều được lót thảm dày mềm mại, không cách nào ném vỡ điện thoại được. Vì thế Thẩm Việt lại nhặt di động lên nhắm ngay góc bàn đập xuống. Lần này màn hình điện thoại đã chia năm xẻ bảy, gã cười quỷ dị: “Còn đẹp trai không? Nó còn đẹp trai không?” Hỏi xong những lời này, gã lấy di động đã bị đập nát kia đập lên đầu cô gái, cô gái kia sợ đến mức ôm đầu khóc lớn hu hu. “Cậu Thẩm, thôi đi.” Có người sợ ầm ĩ ra chuyện nên mở miệng khuyên can một câu. Thẩm Việt lạnh lùng nhìn đối phương, dọa cho đối phương sợ hãi không dám nói thêm lời nào. Cô gái kia cũng bị tai họa bất ngờ, cô ấy là người nổi tiếng nhỏ trên mạng do một người bạn Thẩm Việt mang tới đây chơi, mấy người đàn ông cùng nhau uống rượu, còn mấy cô gái tất nhiên ngồi cùng nhau bấm điện thoại nói chuyện. Ai ngờ đúng dịp cô gái này lướt trên weibo nhìn thấy tin tức về Thẩm Chấp nên cùng chia sẻ với những người khác, còn nói CEO này vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi, là ông chồng mới nổi trên weibo hiện nay. Đúng lúc Thẩm Việt nghe thấy câu này nên mới phát giận. Ngay lúc Thẩm Việt đứng dậy đẩy hết những ly rượu trên bàn xuống, những ly rượu này vừa rớt trên mặt thảm thì cửa được đẩy ra. Giang Nghệ đi vào nhìn thấy bộ dáng phát cuồng kia. Gần đây cô ta nhìn thấy bộ dáng Thẩm Việt tức giận nổi điên nhiều lần cho nên cô ta không cảm thấy ngoài ý muốn. Chẳng qua khi nhìn thấy có cô gái đang ngồi dưới đất khóc thì hơi kinh ngạc. “Mọi người đi ra ngoài trước đi.” Giang Nghệ vẫy vẫy tay. Nhóm cô gái này đều do bạn bè Thẩm Việt dẫn tới chơi đùa, vốn tất cả mọi người đều tới để chơi ai nghĩ đến lại gặp tên điên ở đây. Bây giờ mọi người đều bị dọa sợ nên không ai dám động. Nghe Giang Nghệ nói những lời này, một đám đều cầm túi vội vàng đứng dậy. May mà còn có người nhớ tới cô gái đang bị dọa sợ hãi ngồi dưới kia nên kéo cô ấy đi. Trong phòng chỉ còn hai người Thẩm Việt và Giang Nghệ, Giang Nghệ đưa điện thoại của mình ra trước mặt gã. Thẩm Việt không nhận, Giang Nghệ cười lạnh: “Anh biết bây giờ Thẩm Chấp ở bên ai không?” Thẩm Việt vừa nghe đến tên Thẩm Chấp liền quay đầu lại. Khi anh ta nhìn thấy bức ảnh trên đó, ngẩng đầu lên ngay: “Đây không phải là…” “Kỷ Nhiễm.” Giang Nghệ cười lạnh, cô nói: “Bây giờ Thẩm Chấp đã có ưu thế, nếu anh ta và Kỷ Nhiễm kết hôn vậy anh càng không thắng được.” Thẩm Việt nổi điên lên: “Ai nói tao không thắng được? Nó chỉ là đứa con hoang thôi.” “A Việt, bây giờ chúng ta là người cùng một phe. Anh nói đúng không?” Tay Giang Nghệ đè lên vai Thẩm Việt. Thẩm Việt nhìn cô ta, giọng Giang Nghệ vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: “Cho nên chúng ta nhất định phải ngăn cản bọn họ.” Khi Giang Nghệ nhìn thấy bức ảnh này quả thật muốn phẫn nộ điên lên. Không ai biết người cô ta thích đầu tiên là Thẩm Chấp, cho dù qua nhiều năm như vậy, lúc gặp lại người đàn ông kia cô ta vẫn nhớ rõ cảm giác động lòng ngày đó. Thẩm Việt trước mặt này mặc dù có cùng một họ nhưng cách biệt giữa hai người quả thực một trời một vực. Nếu Thẩm Chấp ở cùng người khác cô ta còn có thể chịu được, nhưng cô ta không thể chấp nhận được chuyện anh ở bên Kỷ Nhiễm. “Ngăn cản thế nào?” Thẩm Việt kéo tóc mình, ánh mắt gã đỏ lên con thú hoang bị dồn vào đường cùng: “Thẩm Chấp đã bắt đầu điều tra mục anh làm, chắc chắn nó sẽ tố cáo anh. Bây giờ anh không có thời gian đi quản chuyện nó yêu đương với ai.” “Sao lại không.” Giang Nghệ càng điều tra càng kinh ngạc, hóa ra lúc trước Kỷ Nhiễm hôn mê nằm viện hai tháng, Thẩm Chấp đã bỏ hết công việc để ở trong bệnh viện với cô (KN). Anh yêu cô (KN) tới vậy. “Trước cô ta hôn mê hai tháng, Thẩm Chấp đều ở cùng với cô ta. Anh nói xem ngộ nhỡ cô ta chết, vậy Thẩm Chấp có nổi điên hay không? Không phải anh vẫn nói mẹ anh ta là bệnh nhân tâm thần à, ngộ nhỡ anh ta bị kích thích rồi nổi điên thì sao?” Thẩm Việt sửng sốt, run run nói: “Em… Em nói giết người?” Gã trợn mắt há mồm nhìn Giang Nghệ, như không quen biết cô ta vậy. Sao người phụ nữ này có thể nói chuyện giết người nhẹ nhàng vậy chứ. “Đương nhiên không phải chúng ta tự ra tay, trong tay em có người được chọn tốt nhất, chúng ta có thể đẩy gã ra ngoài. Anh biết không? Trừ anh ra, gã mới đúng là người hận Thẩm Chấp nhất. Chúng ta chỉ cần cung cấp chút thông tin để gã đi tìm người nên tìm mà thôi.” Thẩm Việt nghĩ nửa ngày, rốt cục nói: “Em nói ai?” “Đường Chấn Bằng.” * Kỷ Nhiễm tăng ca đến hơn chín giờ, giống như bình thường quét thẻ xuống lầu. Lúc xuống đến bãi đổ xe, cô đi vài bước thì nghe thấy động tĩnh phía sau. Cô quay đầu lại, bãi đỗ xe to như vậy trống vắng không người. Kỷ Nhiễm đi về phía trước vài bước tới trước xe mình, cô đang dùng khóa mở cửa xe đột nhiên nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa đang nhìn mình. Kỷ Nhiễm bị hoảng sợ rớt chìa khóa trên tay xuống. Cô làm bộ như không để ý đến người kia, khom lưng nhặt chìa khóa lên, túm chặt túi. Đột nhiên cô hơi hối hận vì hôm nay cái túi xách mình đeo được làm bằng chất liệu da mềm, cho dù lấy để đánh người cũng không đau chút nào. Người đàn ông kia đi tới, vẻ mặt gã ta không chút thay đổi nhìn Kỷ Nhiễm: “Cô là Kỷ Nhiễm sao?” Kỷ Nhiễm phủ nhận theo bản năng: “Tôi không phải.” Cô nhìn kỹ người đàn ông trước mặt này, bộ dáng ít nhất cũng 35 tuổi trở lên, dáng không cao lưng hơi cong lại, cả người nhìn khúm núm. Nhưng khuôn mặt này lại vô cùng quen mắt. Thật sự nhìn rất quen, cô đã từng nhìn thấy ở đâu rồi. Mãi đến khi đột nhiên đầu óc cô lướt qua một hình ảnh, ở trạm xe bus, Thẩm Chấp ấn đối phương xuống đẩy gã ta áp lên biển quảng cáo. Đường Chấn Bằng. Kỷ Nhiễm không biết vì sao đối phương tìm đến mình, theo phản xạ cô cảm thấy không tốt tính đưa tay kéo cửa xe. Ai ngờ tốc độ của đối phương còn nhanh hơn so với cô. Đường Chấn Bằng xông lên muốn siết cổ cô, Kỷ Nhiễm khom lưng trốn từ bên sườn eo gã ta chạy thoát qua. Sau đó cô bỏ qua suy nghĩ chạy lên xe, liều mạng chạy về phía trước, kêu to: “Cứu mạng, cứu mạng.” Đường Chấn Bằng vẫn không bỏ qua, xông lên, trời sinh tốc độ đàn ông so với phụ nữ đã chênh lệch, chỉ chốc lát gã ta đã bắt được Kỷ Nhiễm. Kỷ Nhiễm còn đang tính phản kháng lại nhưng đối phương đã lấy con dao găm giấu trên người từ trước ra. “Cô chạy nữa đi, kêu nữa đi.” Con mắt gã ta đỏ bừng, vô cùng ghê rợn. Kỷ Nhiễm lập tức yên tĩnh. Nhưng đúng là bãi đỗ xe không phải chỉ có một mình họ, quả thật có người nghe thấy tiếng kêu cầu cứu từ Kỷ Nhiễm, đi tới thấy người đàn ông đang ấn cô gái lên mặt đất. Trong tay người đàn ông còn cầm con dao găm. “Làm gì đấy?” Chàng trai qua đường kia vội vã quát lớn. Đường Chấn Bằng kéo Kỷ Nhiễm từ trên mặt đất lên, lôi cô đứng dựa vào vách tường giữa hai chiếc xe, Kỷ Nhiễm che ở phía trước, hai cái xe hai bên và vách tường che xung quanh gã ta. Kỷ Nhiễm há miệng thở dốc. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, hoặc nói không phải ngõ hẹp mà do Đường Chấn Bằng nhằm về phía cô. Chỉ là cô không rõ, vì sao Đường Chấn Bằng lại tìm được cô? Theo lý mà nói, Đường Chấn Bằng không nhớ về cô mới đúng. Dù sao ngay cả Văn Thiển Hạ và Hạ Giang Minh cũng không nhớ được. Ngay lúc cô đang nghi ngờ, Đường Chấn Bằng đã kè dao lên cổ cô: “Gọi điện cho Thẩm Chấp, cô gọi kêu Thẩm Chấp tới đây.” Bỗng nhiên Kỷ Nhiễm hiểu được vì sao Đường Chấn Bằng lại tới tìm mình, gã ta muốn thông qua cô để trả thù Thẩm Chấp. Kỷ Nhiễm biết trong trí nhớ của cô có rất nhiều chuyện đã từng xảy ra ở đời này, cho nên khẳng định Đường Chấn Bằng cũng vì chuyện dâm ô nữ sinh mà bị đi tù. Giống y như trong ký ức của cô. Nhất định Thẩm Chấp cũng là người có tính quyết định trong đó. Đương nhiên Kỷ Nhiễm sẽ không gọi điện cho Thẩm Chấp, trừ phi cô bị điên mới gọi Thẩm Chấp tới để đối mặt với kẻ điên này. Nhưng người qua đường kia đã nhanh chóng báo cảnh sát, tất cả đã sớm vượt qua chuyện cô nghĩ. Lúc Thẩm Chấp chạy tới, cả bãi đỗ xe đã bị phong tỏa. Xe cảnh sát đứng bên ngoài, cho dù buổi tối thì chung quanh cũng có không ít người. Thấy anh chạy tới cảnh sát ngăn anh lại không cho vào, nghe anh nói mình là Thẩm Chấp thì cảnh sát vội vã nhường đường. Khi anh thấy Kỷ Nhiễm bị người đàn ông dùng dao găm không chế, cả người giống như ngay cả hít thở đều khó khăn. Anh không thèm để ý mà cứ đi về phía trước. Đường Chấn Bằng đã chờ có chút không kiên nhẫn, nhắc: “Sao còn chưa tới, còn chưa tới. Có phải chúng mày gạt tao không?” Kỷ Nhiễm bị gã ta kìm lại, gã ta càng kích động thì càng siết chặt Kỷ Nhiễm hơn, suýt nữa cô đã không thể thở được. Lúc Thẩm Chấp xuất hiện, anh cất cao giọng: “Tao tới rồi.”‘ Trong nháy mắt Đường Chấn Bằng nhìn thấy anh, nét mắt liền trở nên hung ác. Cho dù bây giờ người đàn ông đang muốn nổi điên đứng trong bãi đỗ xe vẫn chói mắt như cũ, anh vừa xuất hiện xung quanh như bừng sáng lên vậy. Đường Chấn Bằng oán độc nhìn Thẩm Chấp, là anh, là anh. Nếu lúc trước không phải Thẩm Chấp tố giác gã ta, thì gã ta sẽ không bị trường học đuổi rồi cũng không bị cảnh sát bắt. Gã ta đến trường trễ hơn một năm so với người khác nên lúc bị bắt đúng đủ mười tám tuổi, lúc thi hành án hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn của người trưởng thành. Cho nên gã ta ngồi tù tám năm. Sau khi gã ta ra tù thì không tìm được bất kì công việc gì, nếu không phải dựa vào nhà cậu gã ta thì chỉ sợ gã ta không làm được gì cả. Gã ta không dám đi qua Tứ Trung, thậm chí còn không dám đi tới gần đó, bởi vì đó là nơi gã ta từ đứa con cưng của trời có thành tích tốt rơi vào trong vũng bùn. Còn Thẩm Chấp thì sao, anh càng ngày càng nở mày nở mặt. Thẩm Chấp tham gia họp báo được công bố trở thành CEO tập đoàn Hằng Trì, đạt tới đỉnh vinh quanh, khiến sự căm hận trong lòng Đường Chấn Bằng lên tới đỉnh điểm. Thẩm Chấp híp mắt nhìn đối phương. Trí nhớ anh vô cùng tốt, anh lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Đường Chấn Bằng.” Anh cũng nhận ra đối phương. Huống chi anh còn có trí nhớ lúc trước, cho nên đối với anh mà nói Đường Chấn Bằng không phải người mười năm không gặp, cho dù bây giờ gã ta đã già đi rất nhiều thì Thẩm Chấp vẫn nhận ra gã ta. “Mày muốn làm gì?” Thẩm Chấp không nói lời thừa, trực tiếp hỏi. Đường Chấn Bằng kích động nói: “Mày quỳ xuống cho tao, bây giờ mày quỳ xuống sám hối trước mặt tao, nói mày sai rồi, lúc trước mày không nên hại tao như vậy.” Cảm xúc gã ta càng kích động hơn, con dao găm đang để trên cổ Kỷ Nhiễm lại sâu hơn một chút, bỗng chốc cắt ra vết máu. “Mày đừng động.” Thẩm Chấp kêu lên, anh nhìn Đường Chấn Bằng ý đồ giảm bớt sự kích động của gã ta lại: “Có gì thì nói, mày cứ nói.” Anh sợ đối phương tiếp tục làm tổn thương tới Kỷ Nhiễm. Kỷ Nhiễm cắn chặt môi, bởi vì chỉ như vậy cô mới làm cho mình ngậm miệng được. Thật ra cô rất muốn nói cho Đường Chấn Bằng nghe, việc Thẩm Chấp làm là đúng, anh chỉ đưa một tên cặn bã đến nơi nó nên đến thôi. Nhưng cô cũng biết mình đang nằm trong tay người khác, cô không thể kích động đối phương. Thấy Thẩm Chấp nhìn Kỷ Nhiễm, Đường Chấn Bằng cười ác độc: “Mày luyến tiếc cô ta đúng không, bây giờ mày quỳ xuống cho tao, quỳ xuống nói ân hận.” Đối phương vẫn luôn kêu gào. Người phụ trách bên đội cảnh sát đi tới bên cạnh Thẩm Chấp, thấp giọng nói: “Ngài Thẩm, cảm xúc đối phương rất kích động. Anh không thích hợp tiếp tục ở lại đây.” “Nếu tôi đi vậy chẳng phải nó càng điên lên sao.” “Cho nên chúng tôi tính cứu cô Kỷ bằng sức mạnh.” Người phụ trách giải thích. Nếu đàm phán không thể đạt được yêu cầu vậy chỉ có biện pháp này. Thẩm Chấp lắc đầu: “Nắm chắc được bao nhiêu, trăm phần trăm sao? Nếu mọi người không thể bảo đảm sao tôi có thể rời khỏi được?” Anh nhìn thoáng qua dao găm trên eo đối phương, rồi quay đầu nhìn Đường Chấn Bằng nói: “Chỉ cần quỳ xuống sao? Mày chỉ muốn vậy thôi sao?” Lời anh nói làm Đường Chấn Bằng bừng tỉnh, Đường Chấn Bằng lập tức kêu lên: “Đúng rồi, không thể quá dễ với mày được.” Đường Chấn Bằng rút con dao khác bên eo ra ném tới lối đi nhỏ ở giữa, kêu: “Bây giờ mày tự đâm mình một nhát, tao muốn mày phải chảy máu. Ừ, mày nhất định phải đâm chính mình.” Thẩm Chấp đi lên trước không chút do dự, chuẩn bị nhặt con dao kia lên. Cảnh sát phụ trách giữ chặt anh lại, anh nói thầm: “Chính là bây giờ, chuẩn bị chưa?” Câu anh nói làm đối phương giật mình. Thẩm Chấp đi qua nhặt con dao găm trên đất lên, Kỷ Nhiễm nhìn anh rốt cuộc không nhịn được: “Không được.” Lúc cô kêu lên, Thẩm Chấp đã cầm con dao ngăm nhắm ngay ngực mình. Trong chớp mắt khi dao găm tới gần ngực anh thì đột nhiên trong không khí im ắng vang lên một tiếng pằng, vai Đường Chấn Bằng bị bắn trúng một phát, trong chớp mắt đó Kỷ Nhiễm giãy thoát ra, đặc công xung quanh cùng đồng loạt xông lên kiềm chế gã ta lại. Kỷ Nhiễm té xuống bên cạnh Thẩm Chấp, cô nhìn miệng vết thương đang không ngừng chảy máu kia, quát: “Anh điên rồi, anh nhất định bị điên rồi.” “Ừm, anh có thể vì em mà điên rồi.” Thẩm Chấp nhìn cô chằm chằm, như đang nhìn bảo bối của mình tùy thời sẽ bị người khác cướp đi mất. “Nhiễm Nhiễm, em là người anh bằng lòng lấy mạng ra đổi.” * Cho dù chuyện này đã bị phong tỏa tin tức nhưng vẫn không giấu được. Việc phá án và bắt giam cực nhanh, lúc Kỷ Khánh Lễ thấy cảnh sát đứng trong phòng khách nhà mình còn tưởng rằng họ tìm mình để tìm hiểu tình hình chứ. Ai ngờ cảnh sát lại nói: “Chúng tôi tới đưa Kỷ Nghệ đi điều tra, cô ta có liên quan đến vụ bắt cóc giết người này.” “Cái gì, không thể nào.” Giang Lợi Khởi lắc đầu, kiên quyết không tin. Nhưng cảnh sát cũng không thèm để ý tới bà ta, trực tiếp bắt Giang Nghệ đi. Khi Kỷ Khánh Lễ biết có thể chính là do Giang Nghệ xúi giục Đường Chấn Bằng ra tay với Kỷ Nhiễm suýt chút nữa ông đã sụp đổ. Cuộc hôn nhân mười năm lại chỉ có thể nuôi ra một con sói mắt trắng. Ông cảm thấy bản thân mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Giang Nghệ, vậy mà cô ta lại có lòng tham không đáy. Giang Lợi Khởi khóc lóc cầu xin ông ta cứu Giang Nghệ, xin hãy mời cho Giang Nghệ một luật sư tốt nhất, Kỷ Khánh Lễ nhìn bà ta, cười lạnh: “Bà kêu tôi đi cứu tên tội phạm giết người? Hay cứu tên tội phạm giết người muốn xuống tay với con gái tôi?” Lần này Kỷ Khánh Lễ không nhịn được nữa, đẩy Giang Lợi Khởi ra: “Bà cút đi, cút khỏi nhà tôi.” Ông hạ quyết tâm ly hôn với Giang Lợi Khởi. Mặc dù Thẩm Việt vẫn luôn nói chuyện này do Giang Nghệ chủ mưu nhưng cũng bị bắt cùng tội danh,. Bởi vậy Thẩm Kỷ Đông vội vàng mời luật sư cho gã, cùng Giang Nghệ chó cắn chó không còn thời gian đâu mà quản chuyện công ty. Còn hai người Giang Nghệ và Thẩm Việt, lần sau gặp mặt đã ở trên tòa án rồi. Đến lúc đó họ sẽ đứng bên bị cáo, sẽ phải trả giá cho việc mình làm. Ngày Thẩm Chấp xuất viện, sắc mặt Kỷ Nhiễm không tốt lắm. Trong cảm nhận của cô, cô không nỡ để Thẩm Chấp dùng mạng mình đi đổi với cô, cô không nỡ. Nhưng anh lại vì cứu chính mình nên cô không thể tức giận nổi với Thẩm Chấp, cuối cùng biến thành tự giận chính mình. Nếu ngày đó ở bãi đỗ xe cô có năng lực đánh chết Đường Chấn Bằng thì được rồi. Mùa hè đã sắp qua rồi. Ngày nào đó cuối tháng tám, Thẩm Chấp luôn luôn bận rộn không cách nào phân thân lại đưa Kỷ Nhiễm ra ngoài ăn món Pháp. Chẳng qua anh không chọn nhà hàng lãng mạn đắt tiền nào chỉ chọn quán ăn ngon thôi. Bây giờ internet phát triển, những quán nhỏ ăn ngon đều không giấu được. Sau khi hai người ăn xong, Thẩm Chấp đưa cô đi dạo dọc theo ven đường để tiêu hóa. Ai ngờ đi không bao lâu lại thấy một công viên nhỏ, cửa công viên sáng lấp lánh, có nhiều hàng quán nhỏ, còn có cả bong bóng có đèn nữa, một bong bóng kèm với một ống cầm dài, trẻ con cầm trong tay chơi đùa. Kỷ Nhiễm hứng thú nhìn hồi lâu. Đột nhiên, trên bầu trời đều lại chỉnh tề bay tới một đội máy bay không người lái. Lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong công viên, máy bay không người lái mang theo tia chớp trong trời đêm giống như từng ngồi sao khác nhau, sau đó đội hình máy bay không người lái xếp hàng một lần nữa, thay đổi thành các hình vẽ. Kỷ Nhiễm biết mấy năm nay máy bay không người lái phát triển nhanh chóng, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy biểu diễn kiểu này nên cảm thấy cực kỳ mới mẻ. Vì thế cô lôi kéo Thẩm Chấp đứng tại chỗ nhìn lên bầu trời. “Đẹp nhỉ?” Kỷ Nhiễm kinh diễm nhìn lên, lúc cô đang nói chuyện thì đột nhiên đội hình máy bay không người lái lại thay đổi hình lần thứ hai, bây giờ cảnh xuất hiện trên đó làm cô kinh ngạc. Bởi vì máy bay không người lại hợp thành hai chữ hán màu đỏ trên không trung. Kỷ Nhiễm. Là tên cô! Kỷ Nhiễm quay qua nhìn người đàn ông bên cạnh, còn Thẩm Chấp vẫn đang ngẩng đầu nhìn bầu trời như cũ. Bên dưới có người kêu lên, máy bay không người lái thay đổi lần nữa. Gả cho anh. Ba chữ này vừa xuất hiện trong không trung, mọi người đang đứng hóng mát trong công viên bỗng chốc sôi trào lên, vốn họ cho rằng đây chỉ là một buổi trình diễn thôi không nghĩ tới đang cầu hôn. Kỷ Nhiễm kinh ngạc nhìn lên bầu trời, Thẩm Chấp giữ chặt tay cô, nói: “Em còn nhớ rõ nơi này không?” Cô nhìn qua xung quanh. Rốt cục cũng thấy quen thuộc. Thẩm Chấp nói: “Anh cảm ơn thời gian đã cho anh cơ hội lần thứ hai quen biết em. Nhiễm Nhiễm, đây là nơi bắt đầu câu chuyện giữa chúng ta.” Kỷ Nhiễm nhớ ra rồi, đây là công viên mà lúc trước cô ngồi nhầm lên xe Thẩm Chấp rồi bị chở tới đây. Cô ghé lên cửa kính tò mò nhìn anh đánh nhau. Khi đó Thẩm Chấp đã nhận ra cô. “Cho nên, đáp án của em là?” Anh lại gần, giọng nói nhẹ nhàng. Kỷ Nhiễm ôm anh, nghẹn ngào: “Em đồng ý.” Em bằng lòng trở thành vợ anh, trở thành người làm bạn cả đời với anh. * Cho dù trong mơ, anh cũng chưa từng ngờ đến cảnh này sẽ lướt qua, anh cho rằng đây chỉ là cảnh tượng trong mơ mà thôi, mãi đến sau đó anh phát hiện ra đây là quà tặng của thời gian. Lúc em xuất hiện, anh cầu nguyện thần linh nghe thấy giọng nói của anh. Những bí mật nhỏ đó bị thời gian che giấu và quên đi đã có thể nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa. Ví dụ như anh yêu em. HOÀN CHÍNH VĂN
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]