Chương trước
Chương sau
Ánh mắt của Bạch Long Vương vô cùng phức tạp, đi về phía tôi.
“Hội trưởng Hoa, Dương Liễu Thiên đáng chết, nhưng tất cả những gì ông ta làm thì không sai”.
“Để ông ta được an táng long trọng, để ông ta được chết đi như một vị anh hùng”.
“Kế hoạch ông ta chưa hoàn thành... chúng ta cùng nhau hoàn thành nó”.
“Vì Hoa Hạ, vì cả thế giới, vì giới tu luyện”.
“Dù cuối cùng có phải rơi vào tình cảnh của Hoa Hùng, tôi cũng đồng ý”.
“Kế hoạch này là do Dương Liễu Thiên đưa ra, hợp tác với các nước cũng là một tay ông ta sắp xếp, nếu cuối cùng Kế hoạch thế kỷ thành công, cái tên Dương Liễu Thiên này sẽ được lưu danh ngàn đời trong sử sách”.
Hoa Hùng nặng nề gật đầu.
Không ngờ Bạch Long Vương lại đi con đường của Dương Liễu Thiên, Bạch Long Vương muốn hoàn thành lời căn dặn trước khi chết của Dương Liễu Thiên!
Bạch Long Vương nói không sai, Kế hoạch thế kỷ của Dương Liễu Thiên sẽ cứu toàn thế giới!
Dương Liễu Thiên chết rồi, những nếu Kế hoạch thế kỷ thành công, thì đích thực là công lao của Dương Liễu Thiên, vì mọi thứ là do ông ta sắp xếp, kế hoạch cũng là do ông ta đề ra!
Chuyện đời khó đoán, xem ra con người Bạch Long Vương phân biệt rất rõ thù nước hận nhà, ông ta hận Dương Liễu Thiên, nhưng ông ta biết, Dương Liễu Thiên vì đại cục, làm không hề sai.
Vì vậy Bạch Long Vương mới nói an táng long trọng cho Dương Liễu Thiên, để ông ta được lưu danh thiên cổ.
Mạc Vũ lại tức giận nói: “Sao cơ? Các người định liên kết với nhau hủy diệt tộc yêu quái chúng tôi!!”
Trong Kế hoạch thế kỷ, có nội dung hủy diệt tộc yêu quái.
Tôi cười nói: “Mạc Vũ, cô yên tâm, mong người của tộc yêu quái cũng yên tâm đi, không ai hủy diệt tộc yêu quái của mọi người đâu”.
Ai dám?
Bây giờ ai dám ra tay với Mạc Vũ và tộc yêu quái, tôi sẽ giết sạch bọn chúng!
Hoa Hùng đi đến trước mặt Mạc Vũ, nói: “Mạc Vũ, người của tộc yêu quái, tối hôm nay đều đã chết hết rồi, bị chúng tôi giết hết, trước khi chết đều ở trên hòn đảo đó, bị nổ chết cả rồi”.
Mạc Vũ ngẩn người, mọi người đều hiểu, Hoa Hùng sẽ bỏ qua cho tộc yêu quái, sẽ nói với người những nước khác, tộc yêu quái ở Hoa Hạ đều đã bị xử lý rồi.
Bạch Long Vương nói: “Gần Bạch Long Sơn chúng tôi có mấy hòn đảo, còn có hòn đảo để nghiên cứu công pháp bí mật, tôi sẽ tìm cho người của tộc yêu quái một hòn đảo, ở đó có thể sống cuộc sống yên ổn”.
“Nhưng các người phải đồng ý với chúng tôi, trước khi Kế hoạch thế kỷ kết thúc, các người không được lộ diện, không được rời khỏi đảo”.
“Vật tư của các người, các vật tư để tu luyện, chúng tôi sẽ bí mật cung cấp”.
Bạch Long Vương muốn cho người của tộc yêu quái vùng đất để sinh sống.
Người của tộc yêu quái không muốn có bất cứ xung đột nào với loài người, bọn họ chỉ muốn sống.
Nhưng mọi người đều biết, dù con người và tộc yêu quái có chung sống hòa bình thì cũng chỉ là tạm thời, không thể là mãi mãi.
Lúc này tiên nữ Thanh Thủy nói: “Sơn Thành, con đường từ thế giới loài người đến Tiên giới, nghìn năm mới mở một lần, ta đã tính rồi, còn sáu trăm năm nữa mới mở lại”.
“Vì vậy, ngươi hoàn toàn có thể bảo vệ người của tộc yêu quái, bảo vệ mọi thứ ngươi có”.
“Con đường đến Tiên giới? Sáu trăm năm?”
Nhiều vậy, tôi còn thời gian sáu trăm năm để ở bên người mình yêu!
Thấy Mạc Vũ do dự, tôi nói: “Tin bọn họ đi, trong mấy trăm năm tới, tôi sẽ ở cùng mọi người, sống ở địa bàn của tộc yêu quái”.
“Mọi người yên tâm, không ai dám gây chuyện với mọi người”.
Mạc Vũ thấy tôi nói vậy, có sự bảo đảm của tôi, mới nặng nề gât đầu, nói: “Hội trưởng Hoa, Bạch Long Vương, tôi mong mọi người sẽ tuân thủ giao hẹn hôm nay của chúng ta.
“Ít nhất phải tuân thủ một trăm năm, đợi sau Kế hoạch thế kỷ, các ông có muốn giao chiến với tộc yêu quái tôi cũng không trách cứ gì”.
“Bởi vì ai cũng hiểu rằng, loài người và tộc yêu quái, không thể mãi mãi chung sống hòa bình”.
Mọi chuyện đã được nói rõ ràng.
Những chuyện khác tôi cũng không muốn quan tâm nữa.
Tôi nghĩ một lúc rồi nói: “Hội trưởng Hoa, Bạch Long Vương, tôi tán thưởng và ủng hộ Kế hoạch thế kỷ, nhưng tôi sẽ không tham gia vào những chuyện này”.
“Đương nhiên, nếu có ai uy hiếp đến kế hoạch này, có ai uy hiếp đến tổ quốc của chúng ta”.
“Thì mong mọi người hãy thông báo cho tôi đầu tiên, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng”.
Hai người nghe xong, nhíu chặt mày.
Hoa Hùng nói: “Sơn Thành, những năm qua, tôi luôn muốn tìm lại những thứ thuộc về mình, cướp lại vị trí hội trưởng Đạo Hội”.
“Nhưng bây giờ... tôi đã biết Kế hoạch thế kỷ, biết được tầm quan trọng của kế hoạch này”.
“Sơn Thành, thực lực của cậu hơn chúng tôi, có thể nói là người vô địch trên thế gian này rồi”.
“Bây giờ, vị trí hội trưởng Đạo Hội do cậu làm sẽ phù hợp nhất, cậu dẫn dắt chúng tôi, thực hiện kế hoạch, xây dựng tương lai tốt đẹp cho thế giới”.
Để tôi làm hội trưởng Đạo Hội?
Bạch Long Vương cũng nói: “Sơn Thành, hội trưởng Hoa nói đúng, dựa vào thực lực bây giờ của cậu, có thể dễ dàng giải quyết tất cả những vấn đề này và làm cho các nước khác phải nể sợ, chỉ cần cậu làm chủ đại cuộc, kế hoạch một trăm năm, có lẽ chỉ cần năm mươi năm là có thể hoàn thành”.
“Thậm chí... Sơn Thành, đến cuối cùng, cậu có thể trờ thành bậc chí tôn của cả thế giới”.
Hai người họ đều ủng hộ tôi?
Làm hội trưởng Đạo Hội, làm bậc chí tôn của Hoa Hạ? Bậc chí tôn của cả thế giới?
Những... tôi không có chút hứng thú nào.
Tôi mệt rồi, tôi không muốn bị cuốn vào những chuyện phức tạp, hơn nữa những chuyện này còn có liên quan đến cả thế giới.
Tôi thoái thác: “Đúng là thực lực của tôi rất mạnh, nhưng tôi chưa từng làm người quản lý”.
“Hơn nữa tôi mới chỉ mười tám tuổi, xử lý chính sự, thương lượng các kể hoạch, các chi tiết với các quốc gia, những việc này tôi chưa từng làm bao giờ, tôi cũng không biết làm, không làm được”.
“Đánh nhau có thể tìm đến tôi, những chuyện này, mọi người hãy tự mình giải quyết đi”.
“Nếu không giải quyết được, cần dùng vũ lực, thì có thể đến tìm tôi”.
Hai người lại khuyên tôi lần nữa, nói rằng vũ lực có thể chinh phục được tất cả, nói nếu tôi không hiểu có thể học dần, hai người đó sẽ dốc hết sức để giúp đỡ tôi.
Nhưng tôi vẫn từ chối.
Trước đây tôi không có cơ hội lựa chọn, thân bất do kỷ.
Bây giờ tôi đã có sức mạnh tuyệt đối, tôi có thể lựa chọn cuộc sống mình mong muốn.
Tiên nữa Thanh Thủy nói rồi, sau sáu trăm năm, đường đến Tiên giới mở ra, tôi mới có thể đến Tiên giới, tôi còn sáu trăm năm ở nhân gian.
Sáu trăm năm này tôi có thể ở bên người tôi yêu, ở bên người tôi quan tâm, sống cuộc sống bình dị.
Tiên nữ Thanh Thủy bất lực thở dài: “Sơn Thành, để ngươi làm hội trưởng Đạo Hội là để ngươi rèn luyện, ngươi có thể học được rất nhiều điều từ đó”.
“Kế hoạch thế giới giúp ngươi được đối diện với nhiều kẻ mạnh, đối diện với các nguy cơ và nguy hiểm, biến ngươi thành một bậc chí tôn hoàn hảo”.
“Ngươi phải biết, ở Tiên giới rất nhiều nguy hiểm, nguy hiểm hơn thế giới loài người gấp nhiều lần, cậu phải lợi dụng sáu trăm năm này, khiến cho cảnh giới và kinh nghiệm giải quyết vấn đề của mình mạnh lên”.
“Như vậy có lợi cho việc cậu đến Tiên giới”.
Rèn luyện? Tôi mệt rồi, tôi không muốn phải rèn luyện nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.