Chương trước
Chương sau
Tiên nữ Thanh Thuỷ đối đầu với kẻ địch, vô chiêu thắng hữu chiêu, giống như những chiêu thức mà cô ấy vẫn dạy cho tôi.
Sau chiêu thứ chín, khóe miệng tiên nữ Thanh Thuỷ nhếch lên, lộ ra vẻ lạnh lùng, bộ dáng đột nhiên thay đổi nhanh chóng, một luồng ánh sáng màu vàng mạnh mẽ bộc phát từ tay phải của cô ấy, bắn về phía bụng của trưởng lão đang đứng bên phải.
Ầm!
Trưởng lão bên phải bị đánh bay lên không trung, nôn ra máu.
Chiêu thức này tưởng chừng đơn giản, tưởng như là một đòn đánh trực diện, hất tung kẻ địch lên không, thực ra lại vô cùng phức tạp. Tiên nữ Thanh Thuỷ đã phán đoán, tính toán vị trí, cân nhắc các yếu tố khác nhau rồi mới thực hiện chiêu thức này.
Một người bị đánh bay lên không trung, sự hợp tác giữa hai người họ bị phá vỡ, sau đó, trưởng lão bên trái cũng bị đánh bay, hai vị trưởng lão cùng ngã xuống cách đó bảy, tám mét.
Sức mạnh ngũ hành càn quét trong cơ thể hai người, hai người đều vô cùng đau đớn không thể đứng dậy.
Đây là sự đè ép của đẳng cấp và cảnh giới, sức mạnh của tiên nữ Thanh Thuỷ trực tiếp khóa lại đan điền của hai người đó.
Chỉ mười chiêu, tiên nữ Thanh Thuỷ đã đánh bại hoàn toàn hai người!
Vị trưởng lão đang hỗ trợ kia vô cùng kinh ngạc, lập tức bay ngược lại, bay về hướng thú Thanh Điểu.
Thú Thanh Điểu cảm nhận được tiếng gọi của chủ nhân, lập tức bay tới, người đi đầu nhảy lên thú Thanh Điểu rồi bay lên trời.
Khi tiên nữ Thanh Thuỷ lao tới, thú Thanh Điểu đã bay lên cao, lao đến độ cao bảy mươi mét, lặng lẽ bay giữa không trung.
Tốc độ của thú bay nhanh hơn con người gấp mấy lần, chỉ cần chúng bay lên không trung, ngay cả người khu ma cấp năm cũng không thể làm gì được.
Trưởng lão đó ở trên lưng thú Thanh Điểu, gào to: "Cậu dám giết trưởng lão Đạo Hội chúng tôi, Đạo Hội chúng tôi nhất định sẽ xé cậu thành từng mảnh!"
Tiên nữ Thanh Thủy lạnh lùng nói: "Ông tưởng rằng ông có thể trốn thoát sao?"
Trưởng lão đó tiếp tục gào lên: "Chẳng lẽ cậu bay được sao! Tôi nói cho cậu biết, lập tức lui về trăm mét, thả người của chúng tôi đi!"
Tiên nữ Thanh Thủy cười nhẹ, lập tức cắt qua cánh tay, từng giọt máu bắt đầu ngưng tụ, hóa thành sức mạnh vô tận rồi phân tán lên bầu trời.
Thú Thanh Điểu đột nhiên mất thăng bằng trên không trung, nó rên rỉ, trực tiếp ngã xuống.
Đây là sức mạnh huyết mạch, là sức mạnh của dòng máu Kỳ Lân và dòng máu Long Thần!
Thú Thanh Điểu chỉ là thú cưỡi bình thường, chắc chắn không thể chống lại khí tức huyết mạch của thần thú nên mất kiểm soát mà rơi từ trên không xuống.
Thú Thanh Điểu ngã trên mặt đất, co người sang một bên, nó cúi đầu, không ngừng run rẩy.
Trưởng lão đó bị ném xuống đất, mặt mũi xám ngắt, tràn đầy sợ hãi: "Cậu... cậu là yêu quái!"
Tiên nữ Thanh Thuỷ lao tới, vèo một cái trực tiếp nắm lấy cổ của trưởng lão như đã làm với trưởng lão Bạch Long Sơn.
"Cho dù ngươi có trăm con thú bay cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta!"
"Ta muốn hấp thu toàn bộ sức mạnh cùng nguyên khí của ngươi".
"Đương nhiên, ngươi càng chống cự càng đau".
Tiên nữ Thanh Thuỷ nở nụ cười xấu xa, ác độc.
Sức mạnh của các trưởng lão bắt đầu tiêu hao, theo mạch môn đi ra ngoài, tiến vào trong cơ thể của tiên nữ Thanh Thủy.
“Cậu… rốt cuộc cậu là ai!”, trưởng lão đó vô cùng kinh hãi: “Cậu thế mà dùng thủ đoạn ác độc như vậy để hút sức mạnh của tôi!”
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Giết ngươi mới chỉ là bắt đầu. Không bao lâu nữa ta sẽ san bằng toàn bộ Đạo Hội các ngươi!"
Hai vị trưởng lão kia vô cùng kinh hãi, lần này họ đến là để điều tra phong ấn Song Long, họ là ba người mạnh nhất đứng đầu, không ngờ lại gặp phải một người khu ma cấp năm ở đây, bị đánh bại ở nơi này.
"Cậu, cậu rốt cuộc là ai!"
"Cậu với ma đầu bị phong ấn ở bên dưới liên quan gì tới nhau!"
"Cho dù cậu giết chúng tôi, cũng phải để chúng tôi biết rõ mọi chuyện rồi mới chết chứ!"
Tiên nữ Thanh Thuỷ không trả lời câu hỏi của họ, tiếp tục nuốt chửng sức mạnh của trưởng lão đó.
Trưởng lão đó đau đớn vô cùng, phản kháng lại: "Cho dù tôi có chết, tôi cũng không để cậu thành công!!"
Tiên nữ Thanh Thuỷ chế nhạo: "Ngươi có thể chống lại sức mạnh của ta?"
Trưởng lão đó căn bản không thể chống lại sức mạnh của tiên nữ Thanh Thuỷ, chỉ có thể chờ chết, không có sức phản kháng!
"Dừng lại!"
Đột nhiên, một tiếng gào lớn vang lên từ rừng cây phía Bắc, tiếng gào vang vọng như sấm rền trên bầu trời.
Một ông lão tóc bạc trắng bước nhanh ra.
Ông lão mặc bộ quần áo vải bố, đi giày vải bố. Mái tóc bạc phơ bù xù, dài chấm vai, những nếp nhăn trên khuôn mặt dày đặc, đôi mắt mờ đục và nước da xám xịt, dường như ông ta đang ốm nặng .
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người ông lão, tiên nữ Thanh Thủy khinh thường nói: "Ngươi bảo ta dừng tay là ta lập tức dừng tay? Ngươi cho rằng ngươi là ai?"
Tiên nữ Thanh Thuỷ hoàn toàn không để ý đến người đang tới, khí tức của cô ấy đã khóa người đó.
Khi ba vị trưởng lão nhìn thấy người tới, sắc mặt của họ thay đổi rõ rệt!
"Hội trưởng!"
"Hội trưởng... là ông sao?"
Chuyện gì thế này? Người này là hội trưởng của Đạo Hội sao?
Không thể nào?
Sao lại thế được.
Hội trưởng Đạo Hội sẽ ăn mặc nghèo khổ như vậy sao?
Ông lão mặc kệ ba vị trưởng lão mà nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng: "Sơn Thành, cậu không nhận ra tôi nữa sao?"
Ý ông ta là gì? Làm sao tôi biết được ông lão trước mặt tôi chứ?
Ông lão nói tiếp: "Khi cậu sáu tuổi, tôi, bố mẹ cậu và cả cậu nữa, đã cùng nhau chụp một bức ảnh".
Chuyện gì thế này? Khi tôi sáu tuổi? Chụp ảnh với ông lão này?
Mười mấy năm trước chưa có điện thoại thông minh, mọi người chụp ảnh phải đến các tiệm chụp ảnh, hoặc các quầy hàng chụp ảnh ở công viên, quảng trường và những nơi khác, rất ít người mua máy ảnh riêng.
Sáu tuổi, sáu tuổi...
Tôi cố hết sức nhớ lại, chợt nhớ rằng khi tôi sáu tuổi, bố mẹ tôi từng nói rằng có một người họ hàng đến nhà, sau đó tôi đi đến thị trấn để gặp người họ hàng này.
Người họ hàng này chính là ông lão trước mặt, mọi người cùng nhau ăn cơm, chụp ảnh chung rồi ông lão ra về.
Ông lão ở lại không lâu, nên tôi không có ấn tượng, mà nhà chúng tôi cũng không giữ lại bức ảnh đó, dường như ông lão này đã đem đi.
Ông lão này là hội trưởng Đạo Hội sao?
Trời ơi……
Tôi vô cùng sửng sốt, tiên nữ Thanh Thủy cũng biết tôi nghĩ đến điều gì, lập tức thả trưởng lão ra.
"Hội trưởng, ông chưa chết!"
"Hội trưởng, ông ở đâu sau ngần ấy năm".
"Hội trưởng..."
Ba vị trưởng lão đều quỳ xuống trước mặt ông lão, vô cùng vui mừng, phấn khởi.
Tôi đột nhiên hiểu ra, ông lão trước mặt không phải là hội trưởng đương nhiệm của Đạo Hội, mà là hội trưởng tiền nhiệm của Đạo Hội - Hoa Hùng!
Hoa Hùng thở dài một hơi, ánh mắt lóe lên, nhớ lại quá khứ: "Năm đó... tôi không chết, trận pháp Tru Tiên không giết chết tôi, cũng không giết hai đứa nhỏ, càng không phá hủy ngọc bội Âm Dương".
Ba vị trưởng lão vui mừng khôn xiết.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Vậy ngươi là sư phụ của Trương Cận Nam? Năm đó, là ngươi gửi hai đứa trẻ đến thôn Lâm Thuỷ?"
Trương Cận Nam là bố nuôi của tôi.
"Đúng vậy", Hoa Hùng nói: "Tôi muốn hai đứa nhỏ sống. Hai đứa nhỏ này là hy vọng của toàn bộ giới tu luyện và là hy vọng của toàn bộ đại lục".
Tiên nữ Thanh Thuỷ hỏi: "Huyết Kỳ Lân thì sao?"
Huyết Kỳ Lân là bố ruột của tôi, tôi nhất định phải biết tung tích của Huyết Kỳ Lân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.