Lữ Vô Thiện dẫn tôi đến một căn phòng nhỏ ở góc phía Đông.
Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ ra, bên trong là một cô gái tuyệt đẹp.
Nhìn qua thì thấy cô ta cao khoảng một mét bảy, trên người mặc bộ đầm màu tím, mái tóc màu bạc dài ngang eo, đôi mắt tím nhạt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Hàng lông mi như của búp bê giương cao, sống mũi xinh xắn, hai cánh môi đỏ mà mỏng xinh đẹp như thủy tinh. Làn da trắng nõn mềm mại, khuôn mặt trái xoan thon dài tôn lên ngũ quan tinh xảo, hoàn hảo.
Đẹp quá, cả người cô ta đầy vẻ quyến rũ và nét đẹp của nước ngoài.
Chỉ là đôi mắt xinh đẹp ấy hiển hiện sự lạnh lùng, thờ ơ, tựa như không có cảm xúc.
Gương mặt còn hơi trắng bệch, là kiểu trắng bệch không có chút máu, nhưng nước da của cô ta vô cùng trắng trẻo, không chút tì vết, nhìn vào cũng không thấy được quá rõ ràng.
Người con gái trước mắt thật sự đã ba mươi tư tuổi rồi sao? Nhưng lại cho người ta cảm giác nhiều nhất chỉ mới ngoài hai mươi.
“Bố, mọi người nói chuyện xong rồi ạ?”
Lữ Vô Thiện còn chưa giới thiệu, Lữ Tuệ San đã mở miệng trước, giọng nói rất hấp dẫn, vô cùng êm tai.
Lữ Vô Thiện nói: “Bố đã nói chuyện với Trương Sơn Thành rồi, cậu ta đồng ý trả lại toàn bộ sức mạnh mà chúng ta nuôi dưỡng cho con, cậu ta sẽ giúp con chữa khỏi bệnh”.
Lữ Tuệ San thản nhiên nói: “Vậy mọi người ra ngoài đi, bây giờ bắt đầu thôi”.
Lữ Vô Thiện nói: “Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1752145/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.