Sắc mặt Trần Kế Tần hơi khó coi: “Hương Hương, anh đối xử với em không tệ, ở bên em một tuần mà anh đã tiêu cho em năm mươi nghìn tệ”.
“Bây giờ ở trước mặt anh. em lại dám nói muốn đi tìm người đàn ông khác?”
“Đương nhiên em biết anh Tần rất tốt”, Quách Hương lai kéo cánh tay của Trần Kế Tần, vẻ mặt nũng nịu, nói: “Chỉ là em không nỡ để anh Tần rời xa em, môt đêm mà không nhìn thấy anh Tần là em lại nhớ mà...”
“Em chỉ là nói khi đang tức giận thôi, cũng tại anh làm em giận đó”.
Những người phụ nữ này, khả năng làm trò cũng thật lơi hại.
Trần Kế Tần nói: “Anh em của anh làm bác sĩ, đã kê cho anh mấy đơn thuốc, anh phải đi bốc thuốc, ngày mai anh phải nghỉ ngơi một ngày, tối ngày kia sẽ lại tới tìm em, được chứ?”
Quách Hương có chút không vui, nhưng vẫn gật đầu: “Vậy được, ngoài em ra anh không được tìm người phụ nữ khác đâu đó”.
“Em yên tâm đi, đồ ngốc”, Trần Kế Tần khẽ nhéo mũi Quách Hương: “Em cũng phải ngoan đó”.
Hai người cùng nói những lời đường mật, bộ dạng không nỡ rời xa, sau đó Trần Kế Tần rời đi.
Trần Kế Tần vừa rời đi, Quách Hương đóng cửa, vẻ mặt đầy khinh thường: “Đúng là đồ keo kiệt, môt tuần mới cho mình được hai mươi ngàn tệ, như vậy là hào phóng sao?”
“Nhìn thì xấu, đi cái xe rách, lại còn là xe nội địa sản xuất, đúng là đồ keo kiệt”.
“Nếu không phải vì thấy anh ta có quan hệ tốt với ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1752111/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.