Nhìn thấy đám đông đầy hung hãn này đều dừng lại, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu hôm nay người của anh Đao thật sự đánh Lư Thần Dương đến tàn phế ở đây, thì e rằng nửa đời sau anh Đao sẽ phải chịu cảnh tù tội.
Tất nhiên, nếu anh Đao thật sự xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để cứu anh Đao.
Cho dù hôm nay muốn đánh Lư Thần Dương tàn phế, người ra tay nên là tôi, chứ không phải anh Đao, tôi không thể vì chuyện của tôi mà hại những người khác.
Long Phi Phi lạnh lùng nói: "Anh Đao, cho người của anh rời khỏi đây mau, nếu không, tôi bắt anh ngay lập tức!"
Anh Đao không chút sợ hãi, cả giận nói: "Cái cô này, cô bắt tôi á, bắt đi, cô bắt tôi thử xem nào! Bắt đi!!!"
Long Phi Phi lúc này tức giận vô cùng: "Tôi là đội phó Đội cảnh sát hình sự, anh cho rằng tôi không dám sao?"
Âu Dương Bác sửng sốt: "Cậu Đao, đừng hấp tấp, chúng ta có thể xử lý chuyện ở đây!"
Anh Đao nói: "Đại ca Âu Dương, tôi không sao, anh cứ mặc kệ tôi!"
"Đại ca Âu Dương, anh từng nói Sơn Thành là bạn, là quý nhân và là người anh em tốt nhất của anh. Việc của anh là việc của tôi, việc của Sơn Thành cũng là việc của tôi!"
Tình cảm của tôi với anh Đao vô cùng tốt, nhưng vẫn chưa đến mức độ anh Đao liều mạng vì tôi, bây giờ tôi hiểu rồi, đó cũng là vì mối quan hệ thân thiết với Âu Dương Bác.
Anh Đao tiến lên vài bước, dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1752103/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.