Tôi ngây ngẩn cả người, chuyện gì vậy?
Tôi xông tới cửa phòng, nhưng cửa bị khóa trái, các cô ấy không mở cửa.
Cố ý trêu đùa tôi à, trêu chọc tôi xong rồi cứ vậy… cho qua?
Rõ ràng là bọn họ đã bàn bạc trước, cố ý chơi tôi.
Tôi hết nói nổi.
Nếu đã như vậy, làm chuyện chính quan trọng hơn.
Tôi thu thập Tuyết Liên, đi đến thành phố, gặp mặt Hàn Mai ở một khách sạn.
Lúc đến khách sạn là mười giờ sáng.
Hàn Mai qua đây từ sáng sớm, vẫn luôn đợi tôi ở trong khách sạn.
Hai người chúng tôi ngồi trên ghế sofa, Hàn Mai trang điểm rất đẹp, xách theo một rương hành lý. Khi mở ra, bên trong là hai mươi viên linh thạch tôi cần, mỗi viên linh thạch to bằng quả hồ đào, có kí hiệu của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, chứng tỏ đám linh thạch đều là hàng từ kênh chính thống.
Tôi kiểm tra linh thạch, không thấy có vấn đề gì mới lấy Tuyết Liên ra giao cho Hàn Mai.
Hàn Mai kiểm tra thật kĩ, vô cùng hài lòng, nhưng nhìn thấy hộp đựng của tôi thì nhíu mày nói: “Tổng giám đốc Trương, cậu… cũng quá tùy tiện rồi. Báu vật quý giá như vậy, cậu lại lấy đại hai hộp gỗ để đựng?”
Đây là hộp đựng vốn có của nó khi mua ở tiệm bán thuốc, không hề đổi cái khác, tôi cười nói: “Như thế mới không khiến người khác chú ý, tất nhiên dược tính trong báu vật của tôi sẽ không thoát ra ngoài, xin hãy yên tâm sử dụng”.
Hàn Mai cười cười không hỏi nhiều.
Sau khi giao dịch xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1752066/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.