“Không đi”, vẻ mặt Lưu Thiến đầy lạnh lùng, nói: “Anh với những người phụ nữ của anh cứ sống vui vẻ đi, tôi đi làm gì?”
"Tôi đi để cổ vũ, trợ giúp cho mấy người à?"
Câu nói của Lưu Thiến khiến tôi dở khóc dở cười.
Tôi đang định trêu Lưu Thiến thì đột nhiên, chiếc xe phía sau bấm còi vài lần, nhanh chóng vượt qua xe chúng tôi, dừng lại và chặn đầu xe của chúng tôi.
"Có biết lái xe không thế!", Lưu Thiến hét lên: "Là tên khốn nào, đang ở ngoài đường đấy!"
Nhìn biển số xe phía trước, là xe của Trần Kế Tần, tên này đã trở lại rồi.
Trần Kế Tần mở cửa kính xe, thò đầu ra ngoài, hét lên với chúng tôi: "Đại ca, tôi tưởng mấy ngày nay anh đi chơi ở đâu, hoá ra là đi cùng với Lưu Thiến".
"Ăn chưa? Nếu chưa ăn thì mọi người cùng nhau về nhà ăn cho vui".
Lý Tuyết Diễm cũng thò đầu ra, nói: "Chị Trương Lệ và chị Linh Nhi còn không biết là chúng ta đã về. Anh Tần và em đi mua ít thức ăn. Hai người về trước đi, buổi tối chúng ta ăn bữa cơm".
Tôi hét to: "Cùng đi mua thức ăn đi".
“Được thôi!”, Trần Kế Tần lái xe đi thẳng tới trước.
Lưu Thiến quay đầu lại nhìn tôi, khó hiểu nói: "Trần Kế Tần... Tại sao anh ta lại ở cùng với cô bé học sinh này?"
Tôi nói: "Ý cô là gì? Rõ như ban ngày cần gì phải hỏi?"
Lưu Thiến xụ mặt, nói: "Trần Kế Tần bao nhiêu tuổi rồi? Anh ta già như thế mà còn yêu học sinh cấp ba sao, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1752060/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.