“Không được!”, Lý Cương từ chối: “Vốn dĩ nếu tối nay các người không ra tay thì còn dễ thương lượng, nhưng bạn trai cô đã đánh tôi, người của các cô cũng đã đánh người của chúng tôi, cho nên không có gì để thương lượng nữa”.
“Tối nay phải trả tiền, không có tiền thì sáng mai chúng tôi sẽ thông báo cho bố cô đến bảo lãnh cô. Nếu bố cô không đến, chúng tôi sẽ báo cảnh sát”.
“Bây giờ là ba giờ rưỡi, cô còn bốn tiếng nữa để gom tiền”.
Sắc mặt của Lư Phi Phi thay đổi đến mấy lần, gương mặt xinh đẹp đầy nét lạnh lùng, sau đó cắn răng, tức giận nhìn Lý Cương: “Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai bức ép tôi như vậy!”
“Nếu các anh đã muốn làm lớn chuyện này thì tôi sẽ làm lớn! Hôm nay, tôi sẽ cho các anh biết sự lợi hại của tôi!”
“Các anh đợi đấy cho tôi!”
Nói xong, Lư Phi Phi nhìn quanh những người cầm gậy bóng chày trong nhà hàng, bắt đầu gọi điện thoại kêu người.
Lý Cương không chút lo lắng, nói: “Vậy để tôi xem xem rốt cuộc cô Lư muốn thế nào”.
Lư Phi Phi đi sang một góc, tôi nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa cô ta với người ở đầu bên kia điện thoại.
“Anh Lưu Sướng, bên tôi gặp phải một chút rắc rối”.
“Vâng, ở một nhà hàng, anh tìm vài người qua giúp tôi, dẫn người của chúng tôi đi là được”.
“Bên này có hơn ba mươi người. Vâng vâng, cám ơn, cám ơn anh Lưu Sướng, tiền không thành vấn đề”.
Thế mà Lư Phi Phi lại gọi điện thoại kêu một đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1752038/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.