“Nếu chúng tôi không đi thì sao?”, sắc mặt Lý Quốc Thắng rất khó coi, cậu ta phách lối lâu như vậy, bây giờ lại sắp bị người ta đuổi đi như trước, trong lòng cực kì tức giận.
“Ha ha…”, Trương Nghị cười khan hai tiếng, thái độ vô cùng cứng rắn, nói: “Nếu anh không đi thì cứ ngồi ở đây, chúng tôi sẽ không tiếp đãi”.
“Nếu các anh thích, các anh có thể ngồi ở đây mãi”.
“Các anh còn gây chuyện nữa, cảnh sát sẽ nhúng tay vào xử lý”.
Lư Phi Phi lên tiếng: “Ông chủ Trương, tốt nhất ông vẫn nên sắp xếp nhân viên phục vụ tốt nhất để tiếp đãi chúng tôi, ăn xong bữa cơm này coi như cho qua chuyện. Nếu ông thật sự đuổi chúng tôi đi, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này”.
Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng đúng là cá mè một lứa!
Trên mặt Trương Nghị có vẻ thờ ơ, thậm chí còn mang theo sát ý nhàn nhạt: “Cô Lư, Trương Nghị tôi làm việc đàng hoàng, các cô muốn làm khó tôi thì cứ việc, đừng tưởng các cô có tiền có thế lực là có thể làm càn!”
“Người trẻ tuổi, con đường phải đi còn dài, đừng bất cẩn đi mãi đi mãi lại đi vào ngõ cụt!”
Câu nói cuối cùng là uy hiếp, khí thế mạnh mẽ, trong ánh mắt Trương Nghị mang theo sát ý.
Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi đều giật mình.
Nói xong, Trương Nghị dẫn theo người đi thẳng.
Lần này khó xử rồi, không khí vô cùng lúng túng và nặng nề.
Lý Quốc Thắng có lợi hại hơn nữa, Lư Phi Phi có lợi hại hơn nữa cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1752028/chuong-392.html