Lư Phi Phi này trông cao quý như vậy, sao lại nói năng ngang ngược thế?
Tại sao lúc nào cũng phải xúc phạm người ta đến chết mới thôi?
Vốn chỉ là chuyện nhỏ mà bọn họ cứ vẽ to ra.
Đây đúng là cậy thế ức hiếp người, quá kiêu ngạo!
"Cô...", Đàm Văn sắc mặt tím tái, ánh mắt quét qua rất nhiều bạn học: "Chậc chậc, các người lợi hại đấy, hôm nay... tôi nhớ hết các người rồi!"
"Tôi sẽ điều tra trường lúc trước các người từng học và tìm ra thân phận của tất cả. Các người cứ chờ cho tôi!"
"Tôi nhất định sẽ không để các người yên đâu!"
“Còn anh!”, Đàm Văn trừng mắt nhìn Lý Quốc Thắng: “Tôi nhất định sẽ cho người xử chết anh!!”
Bây giờ thì lớn chuyện rồi.
Đàm Văn tức điên người, hắn ta nhất định sẽ tìm người xử lý Lý Quốc Thắng và các bạn học khác.
Đàm Văn là một tên khốn nạn, tôi đã chứng kiến từ lâu, hắn ta nói được là làm được.
Đàm Văn có thể không gây khó dễ Lư Phi Phi, nhưng đối phó với đám bạn học vô tội này thì hắn ta chắc chắn làm được.
Có tiền sai quỷ cũng được, chỉ cần có tiền, những người này rất dễ mất việc làm, gia đình tan nát.
"Đúng là không biết xấu hổ!", Lý Quốc Thắng khinh thường nói: "Hôm nay tôi sẽ cho anh biết tôi lợi hại như thế nào. Anh dám đối phó với bạn học của tôi, tôi nhìn thấy anh lần nào là đánh lần đó!"
"Anh còn tìm người xử lý tôi, bây giờ tôi xử lý anh luôn đây này!"
Nói dứt lời, Lý Quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1752026/chuong-390.html