Viên Chính Dương đã bị giết bởi sát thủ do Lữ Vô Thiện cử đến, đã kết án rồi sao?
Hung thủ đã bị bắt? Sao... có thể chứ?
Sau bữa ăn, Trương Lệ đưa các cô gái về nhà, Trần Kế Tần, Triệu Vũ và tôi cũng trở về thôn.
Tôi đến nhà Trần Kế Tần, nói với Trần Mãn Quang những suy nghĩ của tôi.
Trần Mãn Quang chỉ do dự một lúc rồi đồng ý.
Về phần kinh doanh lương thực của Trần Mãn Quang, sau này vốn định giao cho Trần Kế Tần, nhưng bây giờ Trần Kế Tần đã có con đường riêng của mình, anh ta muốn ra ngoài lăn lộn cùng tôi, Trần Mãn Quang cũng rất yên tâm.
Nhưng việc kinh doanh lương thực không thể bỏ đó không làm được, thôn chúng tôi chỉ toàn nông dân, mà nguồn thu nhập là làm ruộng nên Trần Mãn Quang sẽ tìm kiếm một vài thanh niên trong thôn để tiếp quản việc kinh doanh của ông ấy.
Cửa hàng nhỏ của Lý Đại Tráng vẫn kinh doanh đều đều, tôi bàn bạc với ông ấy, nếu không ổn thì để Lý Đại Tráng kinh doanh lương thực đi, tôi rất yên tâm về Lý Đại Tráng.
Tất nhiên, tới lúc đó, tôi sẽ đầu tư một khoản tiền để cho chú ấy làm ăn, tốt nhất là kinh doanh hết cả chín thôn.
Sau khi giải quyết xong chuyện, tôi không còn việc gì để làm nên thấy nhẹ nhõm vô cùng. Khi trở về nhà, tôi cảm thấy chiếc giường thật êm ái, mọi thứ xung quanh tôi đều rất tốt đẹp.
Tôi chợt nhớ trong bữa ăn trước đó, đội trưởng Lưu có nói về chuyện của Viên Chính Dương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1752019/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.