Ban nãy Lý Giai Dao và tôi cùng đi trên đường toàn cố gắng tươi cười, lúc này mọi sự đau khổ và tủi thân dồn nén trong lòng tối nay đã bùng nổ trong nháy mắt.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, e là bất kỳ sự an ủi nào cũng vô dụng, nên để chị ấy một mình từ từ bình tĩnh lại thì hơn.
Tôi đang định đi, một âm thanh lại vang lên từ bên trong.
"Đồ chết giẫm Trương Sơn Thành, thật sự không hiểu ý người khác, hu hu..."
"Tôi thất tình mà cậu ta không thèm ở lại an ủi tôi, lại đi uống rượu cùng đám người đó..."
"Còn nói tôi là chị ruột của cậu ta, thế những người đó quan trọng hơn cả chị ruột sao?"
"Giờ cậu ta giàu có như vậy, lại còn có quyền thế, cậu ta có thể coi tôi là chị ruột sao, hu hu..."
"Cậu ta đã quên phắt tôi từ lâu rồi..."
"Hồi nhỏ tôi đối xử tốt với cậu ta như vậy, tôi thích cậu ta đến vậy, cậu ta lại nỡ đối xử với tôi thế này đây..."
"Hu hu..."
"Đàn ông chẳng có điều gì tốt cả..."
Tôi biết Lý Giai Dao đang oán trách, đang trút hết sự bất mãn ra ngoài.
Có lẽ vào lúc này thật sự nên có một người ở bên chị ấy.
Người với người không giống nhau, có người sau khi xảy ra chuyện cần được yên tĩnh một mình, có người lại cần sự bầu bạn.
Từ nhỏ tính cách của Lý Giai Dao đã mạnh mẽ, mỗi lần tức giận đều một mình ở trong phòng, không cần bất kỳ ai quan tâm đến mình, sang ngày hôm sau là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751966/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.