Tôi có chút bất lực, có thể vì sự cám dỗ của đồng tiền, cũng có thể vì nhà nghèo nên họ mới đi làm thêm.
Tôi hiểu rất rõ cái nghèo, tôi hiểu nó vô cùng đáng sợ, nó như một căn bệnh vô cùng khó chữa.
Tiền thì ai cũng thích, ai cũng muốn có một cuộc sống tốt nhưng nhiều khi đời lại đi ngược với thứ mình mong muốn. Nhiều người vì tiền mà làm những việc mình không muốn, thậm chí sa chân vào con đường không chính trực, sai trái.
Không lâu sau, bốn gã trai bao bước vào, dáng người rất đẹp, mặt trang điểm trắng, tóc vuốt bóng loáng, đúng là dáng vẻ của mấy cậu con trai trắng trẻo, ngây thơ trong sáng.
Hai người phụ nữ giàu có đó cho cả bốn tên trai bao ở lại, cùng hát hò và uống rượu với họ.
Hai người phụ nữ uống rất nhiều rượu nhưng bọn họ lại rất có chừng mực. Họ muốn chuốc say đàn ông sau đó xin tiền boa, nhưng họ không chuốc say được tôi, mà chính bản thân họ lại nốc tương đối rượu.
Hai người phụ nữ đã làm tất cả những gì có thể, bắt đầu vòng tay qua người tôi, ngồi trên người tôi, thì thầm vào tai tôi những lời ngọt ngào, và thậm chí còn kéo tay tôi vào trong quần áo của họ...
Tôi thực sự không có chút hứng thú nào, bởi vì qua đôi mắt họ, tất cả những gì tôi nhìn thấy là tiền. Bọn họ làm thế này, hoàn toàn là đang làm bộ lẳng lơ.
Tôi có chút không chịu nổi nữa.
Tôi rút điện thoại ra và chuyển cho mỗi người một nghìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751950/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.