Đàm Quý Dương thấy tôi do dự thì lên tiếng: “Chuyện ngày hôm nay là tôi lỗ mãng, lúc đó cũng là tức giận mới nói vậy, tôi chân thành xin lỗi ba vị lần nữa, mong ba vị đừng tiếp tục làm khó tôi”.
Đàm Quý Dương đầy vẻ thành khẩn, cúi thấp đầu, xin lỗi chúng tôi.
Bầu không khí rất nặng nề, Đàm Quý Dương và Cục trưởng Quách, thêm cả Âu Dương Bác đều đang chờ đợi quyết định của tôi.
Tôi nghĩ ngợi, cuối cùng đã ra quyết định, đi đến trước mặt Đàm Quý Dương, nói “Chủ tịch Đàm quá lời rồi, đây chính là không đánh không quen biết”.
“Nói khó nghe một chút thì Trương Sơn Thành tôi không thiếu tiền, chỉ không nuốt được cơn giận này thôi, còn nữa, báu vật này rất quan trọng, liên quan đến chuyện lớn”.
“Nếu chủ tịch Đàm đã quen biết với chú Âu Dương, Cục trưởng Quách cũng ở đây xử lý chuyện này cho mọi người, vậy tôi cũng phải nể mặt mọi người”.
“Hơn nữa, chủ tịch Đàm đã xin lỗi tôi, chuyện này coi như chấm dứt tại đây”.
Đàm Quý Dương thở dài thườn thượt, sắc mặt của Cục trưởng Quách cũng hòa hoãn lại.
Mạc Vũ có chút bất mãn, nói: “Sơn Thành, nhân sâm này tuyệt đối có giá hơn hai mươi tỷ tệ, chuyện này sao có thể cho qua được! Cậu phải biết cậu lỗ nhiều lắm đấy!”
“Cậu hoàn toàn không cần phải nhượng bộ, cũng không cần phải để mắt đến loại người này!”
Mộc Dịch cũng đồng ý: “Trương Sơn Thành, hai củ nhân sâm nghìn năm cứ thế mà đi tong rồi, chuyện sau này phải giải quyết thế nào? Hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751940/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.