Mộc Dịch cũng đồng ý: “Hai củ nhân sâm này là nhân sâm nghìn năm ở núi Trường Bạch, không phải dùng tiền là có thể mua được, bởi vì loại nhân sâm này gần như không còn xuất hiện nữa”.
“Công dụng của nhân sâm có thể giúp người già trên bảy mươi tuổi kéo dài hai mươi năm tuổi thọ!”
“Hai mươi năm tuổi thọ đó tiền bạc có thể so sánh được sao?”
“Đàm Quý Dương, hôm nay ông gây họa rồi, ông phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình!”
Kéo dài hai mươi năm tuổi thọ, đối với những người giàu có thật sự và quý tộc mà nói, thà dốc hết tất cả cũng bằng lòng đổi lấy hai mươi năm tuổi thọ.
Tôi cũng nói: “Đàm Quý Dương, ông cũng không nghĩ xem, bạn của chủ tịch Âu Dương có thể là người hạ đẳng thế nào?”
“Chủ tịch Âu Dương có thân phận gì? Người giàu nhất thành phố chúng ta đấy!”
“Vì vậy, làm người nên khiêm tốn một chút thì hơn, ông là chủ tịch, đừng có hở ra là chửi người khác”.
“Nếu đắc tội với người không nên đắc tội, e rằng sẽ khiến ông mất đi tất cả”.
“Chuyện lần này cũng sẽ giúp ông nhớ kĩ”.
Tôi cố tình nói như vậy, dạy dỗ Đàm Quý Dương.
Ba người chúng tôi một mực khẳng định đây là nhân sâm nghìn năm ở núi Trường Bạch, trị giá hai mươi tỷ tệ.
Đàm Quý Dương nghiến răng nói: “Được, nếu các người đã muốn tiếp tục gây chuyện, tôi sẽ tiếp các người. Bây giờ tôi sẽ tìm người kiểm chứng giá trị của củ nhân sâm này!”
Ngay lúc này, điện thoại của Mộc Dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751937/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.