Chương trước
Chương sau
Mộc Dịch cũng đồng ý: “Hai củ nhân sâm này là nhân sâm nghìn năm ở núi Trường Bạch, không phải dùng tiền là có thể mua được, bởi vì loại nhân sâm này gần như không còn xuất hiện nữa”.
“Công dụng của nhân sâm có thể giúp người già trên bảy mươi tuổi kéo dài hai mươi năm tuổi thọ!”
“Hai mươi năm tuổi thọ đó tiền bạc có thể so sánh được sao?”
“Đàm Quý Dương, hôm nay ông gây họa rồi, ông phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình!”
Kéo dài hai mươi năm tuổi thọ, đối với những người giàu có thật sự và quý tộc mà nói, thà dốc hết tất cả cũng bằng lòng đổi lấy hai mươi năm tuổi thọ.
Tôi cũng nói: “Đàm Quý Dương, ông cũng không nghĩ xem, bạn của chủ tịch Âu Dương có thể là người hạ đẳng thế nào?”
“Chủ tịch Âu Dương có thân phận gì? Người giàu nhất thành phố chúng ta đấy!”
“Vì vậy, làm người nên khiêm tốn một chút thì hơn, ông là chủ tịch, đừng có hở ra là chửi người khác”.
“Nếu đắc tội với người không nên đắc tội, e rằng sẽ khiến ông mất đi tất cả”.
“Chuyện lần này cũng sẽ giúp ông nhớ kĩ”.
Tôi cố tình nói như vậy, dạy dỗ Đàm Quý Dương.
Ba người chúng tôi một mực khẳng định đây là nhân sâm nghìn năm ở núi Trường Bạch, trị giá hai mươi tỷ tệ.
Đàm Quý Dương nghiến răng nói: “Được, nếu các người đã muốn tiếp tục gây chuyện, tôi sẽ tiếp các người. Bây giờ tôi sẽ tìm người kiểm chứng giá trị của củ nhân sâm này!”
Ngay lúc này, điện thoại của Mộc Dịch vang lên. Mộc Dịch bắt máy, nói chuyện mấy câu.

Sau khi cúp điện thoại, Mộc Dịch nói: “Một người bạn của tôi đang ở trong tòa cao ốc, vừa khéo ông ấy đang ở cùng một bác sĩ nổi tiếng, bác sĩ đó có dụng cụ chuyên kiểm tra nhân sâm”.
Tôi hiểu rồi, người gọi điện thoại là ông chủ Trang. Chúng tôi đã hẹn trước với ông ta, nhưng lúc này ông ta chưa thấy chúng tôi tới nên mới gọi.
Ông chủ Trang đúng là không để ý việc bên ngoài, dưới tòa cao ốc xảy ra chuyện lớn như vậy mà ông ta lại không biết gì.
Đàm Quý Dương lạnh lùng nói: “Sao? Các người đã sắp xếp trước bác sĩ, thông đồng với nhau lừa gạt tôi?”
“Hay là tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều là một cái bẫy, một cái bẫy sắp đặt sẵn cho tôi!”
Nói xong, Đàm Quý Dương nhìn sang Âu Dương Bác.
Âu Dương Bác bày vẻ mặt vô tội.
Tôi cười nói: “Chủ tịch Đàm, đặt bẫy cho ông? Ông cũng tự đề cao mình quá”.
“Nếu ông không tin chúng tôi, vậy ông tự tìm bác sĩ đi”.
Cuối cùng Âu Dương Bác cũng mở lời: “Chủ tịch Đàm, nhân sâm nghìn năm của Trương Sơn Thành chắc chắn là thật”.
“Trước đây Trương Sơn Thành tặng tôi một củ, tôi chia lượng nhỏ ra ăn vài lần, nhận thấy tinh thần và sức lực mình vô cùng dồi dào, nháy mắt cả người như trẻ ra mấy tuổi”.
“Tôi cũng đã tìm người kiểm chứng, quả thực là nhân sâm nghìn năm ở núi Trường Bạch, không thể giả được!”
Đàm Quý Dương không tin lời chúng tôi, nhưng khi nghe được lời Âu Dương Bác nói thì sắc mặt thay đổi liên tục. Ông ta tranh luận với chúng tôi lâu như vậy, cuối cùng cũng mất lòng tin rồi.
Đàm Quý Dương lập tức lấy điện thoại ra gọi bác sĩ, thuật lại đơn giản chuyện ở đây.
Sau khi ngắt máy, Đàm Quý Dương nói: “Tôi đã gọi bác sĩ rồi, là giáo sư Vương nổi tiếng ở Bệnh viện Nhân dân thành phố”.
Đàm Quý Dương vừa dứt lời, hai cảnh sát ở phía dây cảnh giới chặn hai người nào lại, chúng tôi cùng nhìn sang bên đó.
Hai người đó là ông chủ Trang và người đàn ông trung niên mặc trang phục thường ngày, người đàn ông trung niên xách theo một cái túi rất lớn.
Người này trông rất quen, hình như đã gặp qua ở đâu.
Tôi nghĩ ngợi, đây không phải giáo sư Vương đã chữa bệnh cho bà cụ nhà họ Lưu trước đây sao?
Lúc đó, bà cụ Lưu và chủ tịch thị trấn nói về chuyện kết hôn giữa Lưu Thiến và Dương Đông, bà cụ tức đến ngã bệnh, xuất huyết não mà hôn mê. Giáo sư Vương khám cho bà cụ xong thì bảo chủ tịch thị trấn và viện trưởng Lưu chuẩn bị hậu sự cho bà.
Lúc đó tôi đã cãi nhau một trận với giáo sư Vương, còn đánh cược với ông ta, kết quả ông ta thua thảm hại.
Tôi hoàn toàn không ngờ, lần này người đến kiểm tra nhân sâm lại là giáo sư Vương.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Đàm Quý Dương cũng vô cùng bất ngờ, mình vừa mới gọi điện thoại đây mà mấy giây sau bác sĩ đã đến rồi.
Mộc Dịch nói: “Cục trưởng Quách, cho người ở bên đó qua đây đi, đó là bác sĩ tôi tìm đến”.
“Bác sĩ cô tìm đến?”, ánh mắt Đàm Quý Dương tỏ ra kì quái, nói: “Cảnh sát Mộc, bác sĩ này là tôi vừa gọi điện tìm đến kia mà. Trước đây con gái tôi từng ở bên này mấy tháng, giáo sư Vương là bác sĩ tư của con gái tôi”.
“Tôi vừa gọi điện thoại, giáo sư Vương nói đang ở bên này, thế là tôi bảo ông ấy qua đây ngay”.
Bác sĩ mà ông chủ Trang và Đàm Quý Dương tìm đến là cùng một người sao?
Trùng hợp thế!
Lần này có kịch hay xem rồi.
Cảnh sát cho hai người đó đi vào, ông chủ Trang đi ở phía trước, nhìn thấy ba người chúng tôi thì bước nhanh tới.
“Cảnh sát Mộc”, ông chủ Trang đi đến trước mặt ba người chúng tôi, nói: “Cô vừa nói qua điện thoại rằng đã xảy ra chuyện, nhân sâm có vấn đề gì, rốt cuộc là sao?”
Ông chủ Trang nói xong, nhìn đến nhân sâm bị giẫm nát ở dưới chân, vô cùng kinh ngạc.
Mộc Dịch nói: “Ông chủ Trang, hai củ nhân sâm đã bị người ta làm hư rồi, bây giờ gọi ông qua đây đúng là muốn nhờ bác sĩ ông dẫn đến kiểm tra nhân sâm, bắt người phá hoại nhân sâm phải bồi thường”.
Sắc mặt ông chủ Trang thay đổi liên tục, thậm chí có chút đáng sợ, nói: “Nếu thật sự có người phá hoại nhân sâm nghìn năm, tôi sẽ không bỏ qua cho người đó!”
Giáo sư Vương thì đi thẳng đến trước mặt Đàm Quý Dương, hai người khách sáo mấy câu. Đàm Quý Dương không nói cho giáo sư Vương chuyện ở đây, chỉ nhờ giáo sư Vương kiểm tra nhân sâm bị giẫm nát trên mặt đất.
Bây giờ, ông chủ Trang và giáo sư Vương đã hiểu ra, lần này ông chủ Trang giao dịch với tôi, nhờ giáo sư Vương đến đây là để kiểm tra nhân sâm nghìn năm, nhưng bây giờ nhân sâm nghìn năm đã bị người của chủ tịch Đàm giẫm nát.
Hai bên chúng tôi xảy ra xung đột.
Giáo sư Vương xách một cái túi hành lý cực lớn đi tới.
Tôi cười nói: “Giáo sư Vương, đã lâu không gặp, ông vẫn khỏe chứ?”
Lúc này giáo sư Vương mới đưa mắt nhìn tôi, sững sờ thốt lên: “Trương Sơn Thành!”
“Phải, là tôi”, tôi cười nói: “Bây giờ ông mới nhận ra tôi sao?”
Tôi quả thực là kiểu người không có gì đáng chú ý, lần trước tôi còn ăn mặc quê mùa hơn, kiểu tóc cũng khác. Lúc giáo sư Vương đến thì đầu tiên bị hai người đẹp kia thu hút, sau đó lại bị chuyện ở nơi này hấp dẫn, hoàn toàn không chú ý đến tôi.
Mọi người thấy tôi quen biết với giáo sư Vương đều hơi ngạc nhiên.
Giáo sư Vương nhớ tới nỗi nhục ở nhà của chủ tịch thị trấn trước kia, tâm trạng vô cùng buồn bực, nói: “Trương Sơn Thành, sao cậu lại ở đây?”
Tôi nói: “Nhân sâm bị giẫm nát ở dưới đất là của tôi, đương nhiên tôi phải ở đây”.
“Là của cậu? Nhân sâm nghìn năm?”, giáo sư Vương có chút khinh thường nói: “Cậu mà có nhân sâm nghìn năm sao? Trương Sơn Thành, cậu đùa với tôi đấy à?”
Tôi nói: “Giáo sư Vương, làm sao? Có phải ông lại muốn đánh cược với tôi không?”
“Chi bằng lần này chúng ta cược lớn một chút, năm triệu tệ, ông cược không?”
Nói tới đánh cược, giáo sư Vương lại đỏ bừng mặt. Lần trước ông ta đã cược thua tôi, lần này chắc chắn sẽ không mắc sai lầm giống vậy nữa.
Giáo sư Vương lạnh lùng nói: “Lần này tôi đến đây để làm chuyện chính theo sự ủy thác của người khác, không có thời gian chơi với cậu”.
Tôi cười đáp: “Vậy thì phiền ông kiểm tra nhanh một chút”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.