Chương trước
Chương sau

Cảnh sát xôn xao, bọn họ nhìn thấy giấy chứng nhận của Mộc Dịch đều tỏ ra nghi hoặc, không dám bắt người.
Mộc Dịch gập tờ giấy chứng nhận lại, nói: “Bảo Cục trưởng của các người tới đây, tôi không muốn nói lời vô ích với các người”.
Hai cảnh sát chạy qua gọi Cục trưởng, Cục trưởng và người đàn ông trung niên cùng đi tới.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy con trai mình vẫn đang bị giẫm lên người thì tức giận nói: “Cục trưởng Quách, sao còn không bắt người!”
“Các ông làm việc thế nào đấy!”
“Mau bắt ba kẻ ác độc đó lại đi!”
Cục trưởng Quách nhìn thấy cấp dưới của mình không bắt người cũng vô cùng bất ngờ.
Mộc Dịch lấy giấy chứng nhận ra, sau đó mới bỏ chân ra khỏi ngực người thanh niên, đưa giấy cho Cục trưởng.
Cục trưởng Quách nhận lấy giấy chứng nhận xem qua, sắc mặt biến đổi cực lớn, ông ta kiểm tra thật kĩ dấu in nổi, ảnh và tên ở trên đó, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Sau đó, Cục trưởng Quách trả lại giấy chứng nhận cho Mộc Dịch bằng cả hai tay.
Người đàn ông trung niên ngẩn người, không biết chuyện gì xảy ra.
Mộc Dịch nói: “Cục trưởng Quách, tôi đang xử lý công việc ở đây, mấy người này phá đồ của tôi, ông xem mà làm”.
Cục trưởng cười nói: “Sĩ quan Mộc, xem ra tất cả chỉ là hiểu lầm. Thế này vậy, có chuyện gì chúng ta đến Cục Cảnh sát ngồi xuống từ từ bàn bạc”.
“Có hiểu lầm gì, mọi người giải thích rõ ràng với nhau là được”.
Mộc Dịch từ chối, nói: “Bây giờ tôi không có thời gian, nói ngay ở đây đi”.
Cục trưởng Quách nhìn đám đông xung quanh, nói: “Sĩ quan Mộc, nơi này không thích hợp để bàn chuyện. Nếu sĩ quan Mộc không tiện đến Cục Cảnh sát thì chúng ta có thể đến khách sạn đặt phòng, mọi người ngồi xuống từ từ nói chuyện”.
Mộc Dịch nói: “Bây giờ các ông giải tán đám đông xung quanh, tắt hết toàn bộ camera ở đây đi, xóa hết tất cả cảnh quay ngày hôm nay, chặn toàn bộ video bị truyền lên mạng”.
“Chuyện ngày hôm nay tôi cũng không muốn lùm xùm trên mạng”.
“Chúng ta cứ nói chuyện ở đây”.
Tôi không ngờ một người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí thôi mà lại có quyền lực lớn như vậy!
Sau khi Cục trưởng Quách xem qua giấy chứng nhận của Mộc Dịch thì tỏ ra vô cùng khách sáo với cô ta, thậm chí là có chút kính trọng.
Đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Từ xưa, triều đình luôn có một nhóm pháp sư lợi hại và võ sĩ cực mạnh âm thầm bảo vệ an toàn quốc gia, xử lý một số sự kiện bí mật đặc biệt, cũng giống như Cục điều tra hiện tượng huyền bí và Cục điều tra công năng đặc dị hiện nay”.
“Họ là một cơ cấu cực kì đặc biệt. Bọn họ cũng là người chấp pháp, quyền lực lớn hơn những người chấp pháp ở thế giới bình thường”.
Hóa ra là vậy, hình tượng của Mộc Dịch trong lòng tôi đột nhiên trở nên cao lớn.
Cục trưởng Quách lập tức phái cảnh sát phong tỏa hiện trường, giăng dây cảnh giới.
Tiếp đó lại phái vài cảnh sát đi xử lý các camera ở quanh đây.
Lúc này Mộc Dịch mới nói với Mạc Vũ: “Thả anh ta ra đi”.
Mạc Vũ có chút không tình nguyện dời chân đi.
Thanh niên bò dậy khỏi mặt đất, cơ thể run lẩy bẩy, cổ như lệch sang bên, tạm thời không xoay lại được.
Thanh niên nhìn chằm chằm hai người Mạc Vũ và Mộc Dịch, cực kì phẫn nộ, biểu cảm trên mặt nhăn nhó, giống như con sư tử đang nổi giận vậy, thốt lên: “Các người… các người…”
Thanh niên chưa nói hết một câu thì đã nôn ra máu, ngã xuống đất.
Rõ ràng hắn ta định chửi mắng chúng tôi, nhưng khi nhìn thấy tình hình hiện tại, lời nói của hắn ta nghẹn trong cổ họng, không thốt ra được.
Có thể là vì vết thương quá nặng, hoặc có thể là vì bị sỉ nhục trước mặt bao nhiêu người như vậy khiến hắn ta tức giận tột độ, dẫn đến nôn ra máu, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Hai vệ sĩ vội vàng đỡ hắn ta dậy, đưa vào trong xe.
Người đàn ông trung niên cũng đen mặt, ông ta đã ý thức được mình đắc tội với người không nên đắc tội, đá phải tấm sắt cứng rồi!
Ông ta cứ ngỡ chúng tôi là trái hồng mềm, thích nắn thế nào thì nắn, nào ngờ không phải trái hồng mềm, mà là con nhím…
Ông ta cho rằng gọi cảnh sát đến bắt chúng tôi thì với thế lực đằng sau ông ta, chỉ cần dùng quan hệ là có thể khiến chúng tôi ngồi tù.
Đáng tiếc là ông ta không làm được gì. Chúng tôi tiện tay trình một tờ giấy chứng nhận ra, Cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố cũng không dám bắt chúng tôi, ngược lại còn phải khách sáo với chúng tôi nữa.
Âu Dương Bác cũng cực kì kinh ngạc, không hề ngờ đến kết quả này, vừa rồi ông ấy vẫn đang xin giúp chúng tôi trước mặt người đàn ông trung niên và Cục trưởng.
Bây giờ xem ra ông ấy làm chuyện dư thừa rồi.
Cảnh sát đã giải tán đám đông ở xung quanh, giăng dây cảnh giới tứ phía.
Ở đây chỉ còn lại sáu người là tôi, hai cô gái, Âu Dương Bác, người đàn ông trung niên và Cục trưởng Quách.
Cục trưởng Quách đứng giữa hai bên, nói: “Bây giờ những người không liên quan đều được giải tán rồi, tôi nghĩ chuyện ngày hôm nay đều là hiểu lầm”.

“Tôi đứng ra làm người hòa giải cho mọi người, hóa giải hiểu lầm của hai bên, chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không có gì”.
“Bây giờ, trước hết là giới thiệu mọi người làm quen với nhau một chút”.
Cục trưởng Quách dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Tôi là Quách Vĩ Cương, Cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố”.
“Vị này là chủ tịch Đàm Quý Dương, chủ tịch Tập đoàn Vân Dương”.
“Còn vị này là chủ tịch Tập đoàn Long Đằng, chủ tịch Âu Dương Bác”.
Tập đoàn Vân Dương? Sao tôi chưa từng nghe qua? Tập đoàn Long Đằng của Âu Dương Bác là công ty lớn nhất ở thành phố chúng tôi. Đàm Quý Dương của Tập đoàn Vân Dương luôn chèn ép Âu Dương Bác, chứng tỏ Tập đoàn Vân Dương còn lớn hơn Tập đoàn Long Đằng.
Có thể khẳng định Tập đoàn Vân Dương không phải là công ty ở thành phố chúng tôi.
Cục trưởng Quách tiếp tục giới thiệu: “Vị này là Mộc Dịch, cũng là cảnh sát như tôi, nhưng sĩ quan Mộc cao hơn tôi mấy cấp bậc”.
Thân phận của Mộc Dịch bí ẩn, không thể tùy tiện giới thiệu. Chỉ có những người cấp bậc cao trong Công an mới biết đến sự tồn tại của Cục điều tra hiện tại huyền bí, những cảnh sát bình thường không biết được.
Người đàn ông trung niên và Âu Dương Bác nghe được thân phận của Mộc Dịch đều tỏ ra kinh ngạc. Một người trẻ tuổi mới hơn hai mươi mà vị trí lại cao hơn Cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố, hơn nữa còn cao hơn những mấy cấp bậc.
Thậm chí bọn họ còn có chút không dám tin, nhưng mà Cục trưởng Quách không thể nào lừa bọn họ được.

Tiếp đó, ánh mắt của Cục trưởng Quách dừng lại trên người tôi và Mạc Vũ.
Tôi tự giới thiệu: “Tôi là Trương Sơn Thành, trưởng thôn của thôn Lâm Thủy, còn đây là…”
Tôi đang định giới thiệu Mạc Vũ, Mạc Vũ lại ngắt lời tôi, nói: “Tôi tên Phùng Tư Tư”.
Mạc Vũ không nói ra tên thật của mình, rõ ràng là không muốn để người khác biết.
Về tên và thân phận của tôi, tôi không ngại nói ra ngoài, nếu đối phương muốn điều tra thì sẽ tra được rất dễ.
Người đàn ông trung niên nghe thấy thân phận của Mộc Dịch còn cao hơn Cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố đến mấy cấp bậc thì hơi kiêng dè, nghe đến thân phận tôi lại bày ra vẻ mặt kì quái.
Ông ta không hiểu vì sao một đứa nhóc trông chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi đã làm trưởng thôn, càng không ngờ được là trưởng thôn sao lại đi cùng với nữ cảnh sát thân phận cao như vậy.
Cục trưởng Quách cũng hơi bất ngờ, quan sát tôi thật kĩ, sau đó nói: “Mọi người đều đã giới thiệu qua rồi, chuyện này tôi không điều động camera nữa, bây giờ mời hai bên kể lại những chuyện đã xảy ra”.
“Sĩ quan Mộc, mời cô nói trước”.
Thân phận của Mộc Dịch cao nhất, đương nhiên là để Mộc Dịch nói trước.
Mộc Dịch lên tiếng: “Chuyện xảy ra rất đơn giản, tôi và bạn tôi Trương Sơn Thành, Phùng Tư Tư đến đây lo công việc”.
“Chúng tôi vừa mới đỗ xe xong bước xuống, Trương Sơn Thành bắt gặp bạn anh ấy là Âu Dương Bác nên lên tiếng chào hỏi”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.