Lãnh Nguyệt vẫn luôn muốn rời khỏi đây, nên đã hỏi tôi giấy tờ làm đến đâu rồi. Thực ra giấy tờ đã làm xong từ lâu, nhưng tôi chỉ đành nói dối cô ta là chưa làm xong.
Tôi cần Lãnh Nguyệt ở lại bảo vệ mọi người. Tôi không thể ở nhà 24/24, nhưng Lãnh Nguyệt thì có, tôi vô cùng tin tưởng năng lực của cô ta.
Lãnh Nguyệt rất bằng lòng nhận nhiệm vụ bảo vệ Lý Tuyết Diễm, coi như trả món nợ tôi làm giấy tờ cho cô ta.
Mãi đến ngày thứ tám, tôi vừa ăn cơm xong thì nhận được một cuộc gọi thần bí, số điện thoại đã được ẩn đi.
“Xin chào, Trương Sơn Thành”, đầu dây bên kia là một người già, giọng miền Nam.
Đối phương đã bắt Lâm Ngọc Lam, tôi vẫn đang đợi điện thoại của chúng. Đến ngày thứ tám, cuối cùng cuộc điện thoại đó cũng tới. Tôi cầm điện thoại đi vào phòng.
Tôi vẫn bình tĩnh nói: “Ông là Lữ Vô Thiện đúng không?”
“Ha ha...”, ông ta đột nhiên bật cười, nói: “Trương Sơn Thành, cậu quả nhiên rất lợi hại, xem ra Viên Chính Dương đã nói cho cậu biết không ít việc”.
“Ồ, có chuyện gì không?”, tôi vẫn rất bình tĩnh, mặc dù tôi muốn xé ông ta ra thành trăm mảnh, nhưng tôi không hề nổi cáu.
Lữ Vô Thiện nói: “Trương Sơn Thành, cậu còn trẻ mà đã có được thành công như thế, ông già này bội phục”.
“Chúng ta đều là người thông minh, tôi cũng không vòng vèo nữa”.
“Trương Sơn Thành, trước đây cậu đã gây cho tôi rất nhiều rắc rối, mà có lẽ tôi cũng mang đến cho cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751893/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.