Bà cụ kéo tay tôi đi vào phòng, chủ tịch thị trấn đích thân đi rót trà cho tôi và Trần Kế Tần.
Trần Kế Tần vô cùng ngạc nhiên, cả đời này anh ta chưa từng được đối xử như thế bao giờ, thế mà giờ chủ tịch thị trấn lại rót trà cho anh ta.
Gặp được bà cụ, tôi rất vui mừng. Nét mặt bà cụ cũng vô cùng hiền lành và thân thiết, khiến tôi có cảm giác như được gặp bà nội ruột thịt của mình.
“Cháu à, sao con bé Thiến Thiến không về cùng cháu?”
Tôi cười đáp: “Dạo này Thiến Thiến hơi bận, nên chỉ có mình cháu đến thôi. Bà ơi, dạo này trông bà tươi tỉnh hơn, bà có uống nhân sâm theo lời cháu dặn không đấy?”
Bà cụ nói: “Nhân sâm đó đúng là thần dược. Cứ ba ngày bà uống một lần, đến tổi ngủ rất ngon, ban ngày thì tỉnh táo, cứ như tự nhiên trẻ lại mười mấy tuổi”.
Tôi nói chuyện với bà cụ, bà không hề nhắc lại chuyện hôm mừng nọ, cũng không cảm ơn tôi. Bà chỉ nói với tôi mấy chuyện trong nhà, hỏi han chuyện của tôi và Lưu Thiến.
Bây giờ bệnh của bà cụ vẫn chưa khỏi hẳn, không thể bị kích động, nên tôi chỉ đành nói dối bà.
Sau đó tôi bắt đầu chữa bệnh cho bà, khoảng mười mấy phút sau đã xong. Chỉ cần làm thêm mấy liệu trình nữa là bệnh của bà cụ sẽ khỏi hẳn.
Tôi và Trần Kế Tần ở lại nhà họ Lưu ăn trưa, chỉ là một bữa cơm nhà bình thường nhưng rất ngon miệng.
Bà cụ gắp thức ăn cho tôi và Trần Kế Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751877/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.