Tôi cười với vẻ lạnh lùng: “Bản cam kết sao? Giáo sư Dương, lần trước khi chúng ta bàn bạc hình như không có điều kiện này thì phải?”
“Ông đang trả giá đấy à?”
Giáo sư Dương nói: “Người anh em Sơn Thành, tôi không có ý đó, dù sao tôi đưa cậu hai mươi triệu tệ, cậu không giữ lại gì cả, vậy thì làm sao được chứ?”
“Nhỡ đâu, cậu trở mặt vơ tiền bỏ chạy thì tôi biết tìm ai đây?”
“Nói một cách khó nghe thì trước đây chúng ta là kẻ địch không đội trời chung nên bây giờ, tôi vẫn không thể nào tin tưởng cậu hoàn toàn được”.
Cái lão già tinh quái này định lừa tôi vào tròng đấy à?
Tôi suy nghĩ rồi nói: “Nội dung của bản cam kết là gì?”
Giáo sư Dương lấy một túi kẹp tài liệu từ ngăn kéo phía trước xe, bên trong là hai bản thỏa thuận.
Hóa ra lão hồ ly này đã sớm chuẩn bị cả rồi.
Nội dung của bản thỏa thuận rất nhiều, nhưng đại ý thì khá đơn giản, tôi không được xâm phạm lợi ích của nhà họ Dương, hai bên thỏa thuận ‘nước sông không phạm nước giếng’, sau này tôi không được nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì của nhà họ Dương nữa.
Tóm lại, bản thỏa thuận này không gây bất lợi gì cho tôi, cũng không hề đề cập tới việc tôi nhận hai mươi triệu tệ của nhà họ Dương.
Tôi xem qua mấy lượt thì thấy không có vấn đề gì, tiên nữ Thanh Thủy cũng nói biên bản rất ok.
Thế là đôi bên chúng tôi cùng ký tên, lăn tay.
Giáo sư Dương kiểm tra biên bản thỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751841/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.