Sắc mặt Lãnh Nguyệt vô cùng hoảng hốt, hỏi: “Trương Sơn Thành, anh đã làm gì tôi... Anh... Anh đừng có lại đây... Tôi đang đến tháng đấy!”
Lãnh Nguyệt nghĩ là tôi “làm gì đó” với cơ thể cô ta là để cô ta không phản kháng được, tiện cho tôi cưỡng bức cô ta.
Tôi bình thản nói: “Cô nghỉ ngơi đi, khi nào nghĩ thông rồi thì nói với tôi tất cả mọi chuyện”.
Nói xong, tôi đi ra ngoài. Đối phó với phụ nữ cứ phải từ từ.
“Đợi đã...”, đột nhiên Lãnh Nguyệt gọi tôi lại.
Tôi hỏi: “Sao? Mới đó đã nghĩ kỹ rồi à?”
“Tôi...”, Lãnh Nguyệt có chút mất tự nhiên, nói: “Tôi muốn đi vệ sinh...”
Đi vệ sinh?
Bị trói cả một ngày không được đi vệ sinh, chắc cô ta không nhịn được thật.
Tôi vẫn bình tĩnh nói: “Ra ngoài, rẽ trái, có một hố cỏ”.
Tôi không sợ cô ta bỏ trốn, vì cô ta không còn sức mà trốn.
Trời bên ngoài tối om, Lãnh Nguyệt không có di động, không có gì hết. Cô ta đành lần theo ánh trăng để đi vệ sinh.
Một lúc sau, cô ta lại hét lên: “Trương Sơn Thành...”
Tôi đi ra ngoài, đứng trước cửa nhà vệ sinh, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Cho tôi... Cho tôi một ít giấy”, giọng của Lãnh Nguyệt cực kỳ kỳ lạ, cô ta nói tiếp: “Tôi... đi nặng... Còn nữa... Tôi đang đến tháng, anh kiếm cho tôi ít băng vệ sinh đi...”
Đến tháng thật à?
Tôi vào phòng ngủ lục lọi trong tủ một lúc, tìm được một cuộn giấy vệ sinh, nhưng không có băng vệ sinh.
“Dùng tạm vậy”, tôi cũng phát ngượng.
Tôi bước vào nhà vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751835/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.