Nghe thế, Lưu Thiến cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, nói: “Sơn Thành, mặc dù như thế thật, nhưng anh đã giúp gia đình tôi quá nhiều lần rồi. Sau này, thái độ của bà tôi, bố tôi, chú hai tôi với anh chắc chắn sẽ khác trước nhiều”.
“Trong mắt họ, anh là người có thể ngồi ngang hàng với Âu Dương Bác. Thân phận của anh, mọi thứ của anh đều đã khác”.
Tôi cười khẽ, đáp: “Tôi không thay đổi gì hết, tôi vẫn là Trương Sơn Thành”.
Thực ra tôi hiểu, địa vị của tôi trong lòng họ chắc chắn sẽ thay đổi.
Vì thân phận của tôi đã khác!
Nhưng cũng không phải việc gì to tát cả.
“Còn nữa, Sơn Thành...”, Lưu Thiến nắm chặt vô lăng, vẻ mặt có chút hoang mang, nói: “Sơn Thành, có một vài việc tôi phải nói rõ ràng với anh. Tôi sợ giữa chúng ta có chút hiểu lầm”.
Hiểu lầm? Hiểu lầm gì cơ?
Tôi thuận miệng đáp: “Lưu Thiến, có việc gì thì cô cứ nói thẳng đi”.
Trong giọng của Lưu Thiến mang đầy sự biết ơn: “Hôm nay anh dẫn tôi đi ngay trước mặt mọi người, còn nói tôi là người phụ nữ của anh”.
“Anh bảo vệ tôi hết lần này đến lần khác, tôi thực sự rất biết ơn. Là một người phụ nữ, tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc...”
“Nhưng mà...”, Lưu Thiến đột nhiên im lặng, mấp máy môi tựa như có gì đó rất khó nói. Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn nói ra: “Sơn Thành, thực ra tôi thích người khác rồi”.
Gì cơ? Tôi ngây cả người ra, hỏi lại: “Cô thích người khác rồi?”
“Phải”, Lưu Thiến quay đầu qua nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751825/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.