Tôi hiểu Trần Mãn Quang sợ tôi không đấu nổi với Lưu Đại Bảo, sợ tôi bị thua, sợ tôi đắc tội với người đúng ra không nên đắc tội.
Trần Mãn Quang nghiêm túc dạy bảo tôi.
Trần Mãn Quang không biết tôi có thế lực mạnh chống lưng, cũng không biết con át chủ bài của tôi, là một người đi trước, Trần Mãn Quang khuyên bảo, lo lắng khiến tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm của ông ta.
Tôi uống một ngụm trà, cười nói: “Chú Trần, nhà họ Lưu nhiều mối quan hệ như vậy, người chống lưng cũng nhiều, tại sao cứ nhất nhất phải làm trưởng thôn bằng được chứ?”
“Ông Lưu tìm cho con trai một nghề nghiệp phù hợp không phải là tốt hơn sao?”
Trần Mãn Quang nói: “Sơn Thành, trong chuyện này có rất nhiều điều ghê gớm, ông Lưu dựa vào quan hệ giới thiệu công việc cho con trai cũng là điều tốt, công việc trước đây của Lưu Đại Bảo chính là nhờ mối quan hệ của ông Lưu, cậu ta làm việc ở một công ty sinh viên”.
“Công việc hết sức ổn định, làm việc đúng giờ, nghỉ cuối tuần, tiền lương cũng khá lắm”.
“Nhưng làm trưởng thôn thì khác”.
“Lương của trưởng thôn không cao, nhưng tại sao lại có nhiều người thích làm đến thế?”
“Thứ nhất là quyền thế, thứ hai là lợi ích”.
Trần Mãn Quang hơi dừng lại khi nói tới đây, tôi bèn tiếp lời ông ta: “Trưởng thôn là người đứng đầu một thôn, hơn nữa chuyện gì cũng nắm trong tay, có thể nói là vua một phương, và cũng có quyền lợi cao nhất trong thôn chúng ta”.
“Còn về lợi ích,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751795/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.