Tôi nói: “Lưu Đại Bảo, tôi không ngờ anh lại có thể đổi trắng thay đen như vậy!”
“Vừa rồi anh…...”
“Sơn Thành, cậu đừng nói nữa, mọi người cũng đừng cãi vã nữa”, Lưu Thành Hà cắt ngang lời tôi, dáng vẻ thành khẩn: “Sơn Thành, con trai tôi chính trực, nóng tính, có gì nói đó, dù nó có nói gì không phải thì chúng ta cứ bình tĩnh mà nói chuyện”.
"Sơn Thành, dù sao thì cậu cũng sai khi đánh người”.
“Nếu muốn trở thành một người lãnh đạo chuẩn mực thì không thể tùy tiện đánh người được”.
“Chuyện hôm nay, con trai tôi chửi các cậu cũng là có lý do cả, chuyện này coi như xí xóa nhé”.
Lưu Đại Bảo cũng nói: “Tôi cũng sai, nên Trương Thành, Lâm Ngọc Lam này, mọi người cũng đừng để bụng chuyện này nữa, đều là người cùng thôn mà”.
“Cậu đánh gãy mấy cái răng của tôi cũng không sao, nếu tôi mà đánh trả thì e rằng cậu sẽ gặp họa đấy”.
“Tôi hơn cậu những mười mấy tuổi, cậu vẫn còn là trẻ con nên chuyện này tôi sẽ không so đo với cậu”.
"Được rồi, mọi người giải tán đi, làm phiền mọi người quá”.
Hai bố con nhà này kẻ xướng người họa, tỏ ra vô cùng độ lượng, vô cùng rộng rãi.
Cứ như mọi chuyện đều là do chúng tôi sai vậy!
Rõ ràng là Lưu Đại Bảo sai, từ đầu tới cuối đều là Lưu Đại Bảo muốn đối phó với tôi!
Anh muốn so đo với tôi? Rõ ràng là đang đưa tôi vào tròng!
Sao tôi có thể nhịn được cục tức này chứ?
Không chỉ tôi mà Lâm Ngọc Lam, người phụ nữ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751792/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.