Chương trước
Chương sau
Triệu Linh Nhi cố ý nói những điều mà chúng tôi đã bàn từ trước, để xem có moi thêm được chút thông tin nào từ ông ta không.
“Cô gái, cháu đừng nói lung tung”, Viên Vĩnh Cương nói: “Chú là chú Viên của cháu, còn cái tên Trương Sơn Thành kia tâm địa độc ác, có thể chính cậu ta là kẻ trước đây hại con trai chú xảy ra chuyện”.
“Trương Sơn Thành lòng lang dạ sói, lần này lại hại chết trưởng thôn cũ”.
“Cháu gái à, đừng quá thân thiết với Trương Sơn Thành, cậu ta cũng sẽ phải ngồi tù nhanh thôi”.
Hai lão già này tất nhiên sẽ không khai những việc mình đã làm ra.
“Đúng rồi, Trương Sơn Thành còn nói gì với cháu nữa?”, Trương Vân Sơn hỏi tiếp: “Dạo gần đây cậu ta có điều tra gì nữa không?”
Xem ra Trương Vân Sơn biết chuyện tối đó Triệu Linh Nhi cứu tôi, nên mới hỏi gài cô ta như thế.
Triệu Linh Nhi nói: “Không còn gì nữa đâu, chú Trương, nếu không còn việc gì nữa thì cháu về nhé, cháu còn nhiều việc phải làm lắm”.
Trương Vân Sơn nói: “Từ từ đã, đã đến rồi thì cứ ngồi thêm lúc nữa, mau uống nước đi, nước nguội cả rồi này”.
Triệu Linh Nhi cũng không nghĩ ngợi gì, cầm cốc nước lên, uống một ngụm.
Trương Vân Sơn nói: “Là thế này, cháu gái, chú biết hai chị em cháu trồng thuốc ở trên núi, vô cùng vất vả, cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì. Hay là cháu đến chỗ chú làm việc đi”.
“Còn em trai cháu, cháu cũng nói là cậu ấy có thể sắp xếp thuốc Đông y, vậy thì có thể đến kho thuốc giúp việc cho chú”.
Đột nhiên Trương Vân Sơn mời Triệu Linh Nhi đến chỗ ông ta làm việc, ông ta tốt bụng như thế thật à?
Triệu Linh Nhi nói: “Chú Trương, cháu không có giấy phép hành nghề, cháu không đi làm ở đây được”.
Trương Vân Sơn cười nói: “Cần gì giấy phép hành nghề chứ. Phòng khám của chú có hai bác sĩ, đều là bác sĩ “chui”, không có giấy phép hành nghề, nhưng y thuật rất cao siêu, lại còn biết nhiều phương thuốc dân gian quý hiếm, chữa được nhiều bệnh lắm”.
“Hơn nữa cháu còn trẻ, lại đi làm ở chỗ chú, vừa học vừa làm, mấy năm nữa là thi được bằng ngay ấy mà”.
Bác sĩ ở phòng khám của Trương Vân Sơn không có giấy phép hành nghề!
Triệu Linh Nhi vẫn bình tĩnh hỏi: “Thế thì cháu cảm ơn chú nhiều lắm, nhưng không biết chú định trả lương cho cháu thế nào?”
Trương Vân Sơn nói: “Chú trả cho người khác hai nghìn tệ cộng thêm hoa hồng. Còn cháu thì, chú biết cháu giỏi, chú trả ba nghìn tệ thêm hoa hồng. Nếu làm tốt thì một tháng cũng được bốn nghìn đấy”.
Trương Vân Sơn tốt bụng đến thế thật à?
Tôi cứ cảm thấy những kẻ tốt đột xuất không phải trộm thì cũng là cướp!
Mặt Triệu Linh Nhi lộ rõ vẻ vui mừng, nói: “Chú, cháu cảm ơn chú nhiều, thế khi nào cháu có thể đi làm?”
“Lúc nào cũng được”, Trương Vân Sơn cười đáp: “Đúng rồi, em trai cháu đâu?”
Triệu Linh Nhi nói: “Hôm nay nó không đến, chỉ có mình cháu đi thôi”.
“Thế thì tốt”, Trương Vân Sơn cười khẽ, nhưng tôi đọc được trong ánh mắt ông ta sự nham hiểm.
Triệu Linh Nhi đứng dậy, nói: “Nếu không còn việc gì nữa thì cháu về đây, ở nhà cháu còn một đống thuốc cần xử lý”.
“Khi nào cháu sắp xếp ổn thoả mọi việc trong nhà rồi cháu sẽ đến chỗ chú làm”.
Triệu Linh Nhi mới đứng lên thì đột nhiên thấy choáng váng, tay phải ôm lấy đầu, tay trái vịn ghế sofa.
Tôi ngây ra, có chuyện gì thế?
“Đầu cháu choáng quá...”, Triệu Linh Nhi loạng choạng như sắp ngã, người mềm nhũn, gục xuống sofa rồi ngất đi!
Sao lại thế này? Sao đột nhiên lại ngất?
Không ổn rồi, trong cốc nước có thuốc!
Tôi muốn mở cửa xe lao xuống, nhưng Lưu Chính Nghĩa ngăn tôi lại: “Đừng nóng nảy!”
Tôi vô cùng lo lắng: “Sao mà không nóng được!”
Lưu Chính Nghĩa nói: “Bắt trộm phải bắt được tang vật, bắt gian phải bắt cả đôi. Khi nào chúng ta ghi lại được hành vi phạm tội của chúng thì chúng ta mới có chứng cứ”.
“Còn bây giờ chứng cứ vẫn chưa đầy đủ”.
Tôi hiểu ý của Lưu Chính Nghĩa. Chúng tôi có ngần này người, nếu xông lên tầng chỉ mất mười mấy giây, nên bất kể Trương Vân Sơn và cục trưởng Viên có muốn làm gì, chúng tôi cũng có thể ngăn cản.
“Đúng là mỹ nhân”, Viên Vĩnh Cương đi đến bên cạnh Triệu Linh Nhi, tay phải sờ gò má Triệu Linh Nhi.
Mẹ kiếp!
Tôi cực kỳ muốn chặt cái tay của Viên Vĩnh Cương xuống, nhưng tôi phải nhịn, một lát nữa tôi sẽ cho ông ta biết tay.
Trương Vân Sơn vội vã nói: “Cục trưởng Viên, bây giờ cô ta đã hôn mê rồi, ông mau đưa cô ta đi đi. Tôi không muốn dính vào việc này”.
“Ông cũng biết, dạo này cảnh sát đang theo dõi tôi. Mặc dù tôi đã thoát khỏi hiềm nghi, nhưng ai biết được họ sẽ làm gì nữa”.
Viên Vĩnh Cương cười nói: “Ông nhát gan thế, sợ quái gì chứ. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất”.
“Hôm nay không chỉ mình tôi ngủ với Triệu Linh Nhi, mà ông cũng phải tham gia. Dù sao thì lúc cô ta tỉnh lại, cô ta cũng đâu biết ai ngủ với mình đâu”.
“Loại thiếu nữ thế này dễ dỗ lắm, nhất là mấy đứa nhà nghèo thiếu tiền. Khi nào xong việc ông cho cô ta một ít tiền, lần sau cô ta mà hết tiền tự khắc sẽ dâng lên tận cửa mời ông xơi”.
“Tóm lại là chúng ta phải biến Triệu Linh Nhi thành người của chúng ta, thành đồ chơi trong tay chúng ta...”
Tôi không ngờ Viên Vĩnh Cương lại đáng ghê tởm đến thế!
Xem ra ông ta thường xuyên làm những việc này!
Trương Vân Sơn nghĩ một hồi, nói: “Biến Triệu Linh Nhi thành người của chúng ta. Sau này dù cảnh sát có tìm được chứng cứ nào khác, chỉ cần Triệu Linh Nhi đứng ra bênh vực chúng ta thì không ai có thể làm gì chúng ta hết”.
Viên Vĩnh Cương nói: “Cả Triệu Vũ, em trai Triệu Linh Nhi nữa, khiến cậu ta thành người của chúng ta luôn. Triệu Vũ vô cùng lợi hại, kéo cậu ta về phe nhà họ Dương chắc chắn sẽ có lợi”.
Cuối cùng họ cũng nhắc đến nhà họ Dương!
Trương Vân Sơn đột nhiên lại do dự, nói: “Cục trưởng Viên, tôi vẫn còn có chút lo lắng. Lỡ lúc tỉnh lại Triệu Linh Nhi báo cảnh sát thì sao?”
“Ông đần thế!”, Viên Vĩnh Cương nói: “Ông làm chuyện này lần đầu hay sao?”
“Hai chúng ta cùng ngủ với cô ta, xoá sạch dấu vết đi, cô ta đâu thể biết là đã xảy ra chuyện gì. Mà kể cả cô ta biết mình bị cưỡng bức rồi, nhưng cũng đâu có chứng cứ, cô ta làm gì được chúng ta?”
Trương Vân Sơn có chút lo lắng, nói: “Nhưng tôi cứ thấy không ổn, mắt tôi cứ giật liên tục”.
“Giật cái đầu ông ấy!”, Viên Vĩnh Cương bực bội gắt lên: “Tranh thủ thời gian mà chén sạch cô ta đi. Tôi trước ông sau”.
Thằng chó này!
Hai lão lưu manh này đúng là già rồi mà không nên nết, đáng ghê tởm!
Đã sắp xuống lỗ rồi mà còn muốn cưỡng hiếp một cô gái mới mười bảy, mười tám tuổi!
Nghe cách bọn họ nói chuyện là có thể nhận ra, đây không phải lần đầu tiên bọn họ giở trò đồi bại này, mà trước đây đã ra tay nhiều lần rồi!
Những người cảnh sát trong xe cũng cất tiếng chửi, nhất là sở trưởng Hàn, sắc mặt ông ta đen thui, nói: “Hai lão già chết tiệt này, đúng là không phải người, tôi phải bắn chết bọn họ!”
Lưu Chính Nghĩa bình thản nói: “Trong địa bàn quản lý của ông xảy ra bao nhiêu vụ việc, từ án mạng đến án cưỡng hiếp, tất cả đều liên quan đến nhà họ Dương”.
“Chẳng lẽ ông chưa từng điều tra đến nhà đó sao?”
Chắc chắn sở trưởng Hàn chưa nói cho cục trưởng Lưu biết chuyện tôi đánh nhau với Dương Huy, nếu không ông ta cũng đã liệt kê ra luôn rồi.
Sở trưởng Hàn cũng vô cùng bất lực, nói: “Chúng ta là cảnh sát, làm gì cũng cần có chứng cứ. Không có chứng cứ trong tay, chúng tôi không thể làm gì được”.
Đây là sự thật, rất nhiều tội phạm thoát khỏi vòng lao lý được là bởi cảnh sát không có chứng cứ.
Viên Vĩnh Cương đã bắt đầu cởi quần áo, Lưu Chính Nghĩa nói: “Đến lúc rồi, chứng cứ thế này là đủ rồi”.
Sáu người chúng tôi xuống xe, xông thẳng vào phòng khám.
Người trong phòng khám còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, thì chúng tôi đã xông thẳng lên tầng hai.
Tôi chạy nhanh nhất, là người đầu tiên chạy đến cửa phòng làm việc.
Lòng tôi như lửa đốt, giơ chân đá mạnh vào cánh cửa.
Mặc dù cửa phòng đã được khoá trái nhưng vẫn bị tôi đá bay.
Cánh cửa gỗ và cái khoá cửa không thể nào chống lại được sức mạnh của tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.