Mọi người cứ nói chuyện với nhau như vậy, khoảng mười bảy mười tám phút sau thì Trương Lệ lái xe cảnh sát đến, tụ họp với chúng tôi ở bên đường.
Sau khi Trương Lệ xuống xe, Triệu Linh Nhi lập tức chạy lên, hồ hởi chào hỏi: “Chào chị cảnh sát”.
Trương Lệ nhìn thấy Triệu Linh Nhi, cười đáp: “Hoá ra là cô, lần trước tôi từng gặp cô trên thị trấn, cô xinh thế này, ai gặp cũng không quên được”.
“Cảm ơn chị, chị cũng rất xinh đẹp”, Triệu Linh Nhi cười đáp lại.
Tôi nói: “Được rồi, hai người đừng khen nhau nữa, chúng ta bàn chính sự đi”.
Tôi, Triệu Linh Nhi và Trương Lệ ngồi xe cảnh sát, Trần Kế Tần chở Triệu Vũ đi theo sau.
Tôi kể lại tường tận sự việc cho Trương Lệ nghe, để cô ấy nắm rõ mọi chuyện.
Sau đó tôi gọi điện cho Lưu Chính Nghĩa, cục trưởng cục công an huyện, còn Trương Lệ thì gọi thẳng cho sở trưởng.
Cục trưởng Lưu vừa bắt máy, tôi đã nói luôn: “Cục trưởng Lưu, đã mấy ngày không liên lạc, vụ án tiến triển đến đâu rồi?”
Lưu Chính Nghĩa cười đáp: “Mấy hôm nay tôi đã đích thân đến thôn cậu, vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra. Cậu Trương, cậu cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ngọn ngành vụ án này”.
Tôi đã biết việc Lưu Chính Nghĩa đến thôn tôi điều tra. Ngày đầu tiên, có mấy vị cảnh sát từ trên huyện xuống điều tra, nhưng đến nhà cục trưởng Viên và nhà họ Dương thì họ không chịu phối hợp.
Việc này khiến Lưu Chính Nghĩa vô cùng tức giận, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751782/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.