“Trương Sơn Thành, tôi phải giết anh!”
Sau một hồi ngơ ngẩn, đột nhiên Trương Lệ hét lên, cưỡi trên người tôi, bóp chặt cổ tôi.
Tư thế này quá mờ ám, Trương Lệ dùng sức rất mạnh, nhưng không thể làm hại tôi chút nào. Tôi giơ tay túm lấy cánh tay Trương Lệ khiến cô ấy không thể cử động.
Nhưng ánh mắt tôi lại rơi trên cặp nhũ đầy đặn mượt mà của Trương Lệ.
Trương Lệ cảm nhận được ánh mắt trắng trợn của tôi, thẹn quá hoá giận, quát: “Trương Sơn Thành, tên khốn, tên cầm thú, anh thả tôi ra”.
“Anh còn nhìn nữa hả? Tôi phải móc mắt anh ra!”
Tôi cũng đâu muốn xảy ra chuyện này đâu. Nhưng làm cũng đã làm rồi, giờ này có cứu vãn được gì...
“Trương Lệ, xin lỗi cô...”, ngoài lời xin lỗi ra, tôi thực sự không biết nên nói gì nữa.
Đều tại tôi ban nãy quá kích động.
Tôi thả hai tay Trương Lệ ra, Trương Lệ không hề đánh tôi, mà quấn một góc chăn che lấy cơ thể mình, ngồi trên giường khóc hu hu.
Trương Lệ bắt đầu mặc quần áo vào, nhưng vẫn khóc: “Quần áo của tôi đâu? Hu hu...”
Ban nãy trong lúc mơ màng chính Trương Lệ đã cởi quần áo mình rồi vứt xuống đất.
Tôi nhặt quần áo dưới đất lên, ném cho Trương Lệ.
Trương Lệ vừa mặc đồ vừa nói: “Trương Sơn Thành, anh là tên khốn, sao anh có thể làm ra cái việc này chứ... Anh... Sao anh có thể như thế chứ...”
“Tôi tin anh nên mới đi uống rượu với anh, mới dám say trước mặt anh, nhưng tôi thực sự không ngờ... Anh cũng giống hệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751767/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.