Lâm Ngọc Lam hết sức lo lắng: “Sơn Thành, vậy phải làm sao? Tôi nghe người dân trong thôn nói cậu sẽ phải ngồi tù, thậm chí bị tử hình”.
“Còn có người nói, cái chết của chồng tôi hay là của Viên Khắc Lương đều do cậu làm ra cả”.
“Cả ngày hôm nay, cả thôn cứ náo loạn cả lên, tất cả mọi người đều bàn tán về những chuyện này”.
Tôi có thể đọc được suy nghĩ từ đôi mắt của Lâm Ngọc Lam, cô ấy rất đau khổ khi biết tôi xảy ra chuyện.
Lúc sáng nghe mấy người dân trong thôn nói về tôi, cô ấy còn cãi nhau với họ.
Lâm Ngọc Lam tin tôi trong sạch, cô ấy cực kỳ tin tưởng tôi.
Tôi cười nói: “Ngọc Lam, chị còn không biết bản lĩnh của tôi sao? Nếu tôi mà muốn đi thì ai mà bắt được chứ?”
“Họ ép tôi tới đường cùng thì chuyện gì tôi cũng dám làm hết”.
“Đối với tôi, chuyện này chẳng là gì cả”.
“Hai người không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ báo thù cho ông trưởng thôn cũ”.
Trần Kế Tần hét lớn: “Tính cả tôi nữa, tôi cũng muốn báo thù cho ông trưởng thôn cũ!”
Lâm Ngọc Lam nói: “Tôi tin ai cũng muốn lôi hung thủ đã giết hại ông trưởng thôn ra trước công lý”.
“Nhưng mà Sơn Thành, mọi người đều cho rằng chính cậu đã hại chết ông ấy, cả ngày hôm nay tôi sợ lắm…...”
Chúng tôi đang thảo luận thì điện thoại của tôi bỗng đổ chuông, là viện trưởng Lưu gọi tới.
Lẽ nào viện trưởng Lưu cũng biết chuyện này rồi sao? Tin tức lan nhanh vậy cơ à?
Sau khi nhận điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751757/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.