Tôi ngăn Lý Đại Tráng lại lần nữa, Trần Kế Tần nói: “Chú Lý à, tính tình của chú còn tệ và dễ xúc động hơn cả tôi nữa”.
“Chú cứ ngồi xuống trước đã rồi chúng ta từ từ bàn bạc”.
Tôi và Trần Kế Tần kéo Lý Đại Tráng ngồi xuống, rót cho chú ấy chén trà để chú ấy bình tĩnh lại.
Tôi nói: “Chú Lý, chuyện này không đơn giản như vậy đâu, sự việc là như thế này”.
“Bởi vì tranh chấp giữa chú và tập đoàn Văn Viên, bọn chúng không có cách nào đối phó với chú nên người nhà họ Dương mới tìm đến Cục trưởng Viên, Cục trưởng Viên và nhà họ Dương là họ hàng”.
“Lần này, Cục trưởng bảo chú làm thầy khai quang, ép chú phải dỡ bỏ cửa hàng nhà chú”.
“Nếu chú không dỡ bỏ thì bọn chúng sẽ nghĩ cách lấy mạng chú!”
“Vì vậy, Cục trưởng Viên mới sắp xếp trưởng thôn đến giải quyết chuyện này, trưởng thôn mới lôi kéo dân làng bỏ phiếu để chú trở thành thầy khai quang”.
Lý Đại Tráng nghe tin, sắc mặt thay đổi liên tục, nắm đấm run bần bật.
“Nhà họ Dương, đám người nhà họ Dương đúng là coi trời bằng vung!” Lý Đại Tráng nghiến răng nghiến lợi: “Tập đoàn Văn Viên thường xuyên đe dọa nói muốn lấy mạng chú, chú không tin bọn chúng dám thế!”
“Chú không thèm làm cái chức thầy khai quang này nữa, xem bọn chúng có thể làm gì được chú! Đuổi chú ra khỏi thôn, được thôi, cái thôn này, không ở nữa thì thôi!”
“Chú không tin trên đời này không còn vương pháp!”
Cảm xúc của Lý Đại Tráng lại có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751742/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.