“Em…”, khuôn mặt Dương Đông tái mét khi nhìn thấy Lưu Thiến kéo tay tôi tỏ vẻ ngọt ngào, hơn nữa còn hôn tôi một cái.
“Được lắm!”, miệng Dương Đông co giật: “Lưu Thiến, em thà ở cạnh thằng ăn mày này cũng không chịu ở bên cạnh anh phải không?”
“Lưu Thiến, em đùa hơi quá rồi đấy!”
Tôi cười lạnh lùng: “Ha ha, Dương Đông, anh nói không sai, anh còn không bằng cả thằng ăn mày nữa, Lưu Thiến thà thích thằng ăn mày chứ không thích anh”.
Vừa nói tôi vừa cố ý vòng tay phải ôm eo Lưu Thiến, thể hiện sự ân ái ngay trước mặt Dương Đông.
Dương Đông tức giận tới mức nổi rõ cả gân xanh trên trán, đôi mắt hằn lên tia máu, nhìn tôi với ánh mắt như muốn giết người, anh ta siết nắm đấm kêu răng rắc sau đó nhấc một chiếc ghế ở bên cạnh lên đập mạnh về phía tôi.
“Hôm nay tao phải đánh gãy chân mày!”
Ông chủ nhà hàng đứng cạnh đó không nhịn được nữa, nếu chỉ đơn giản là cãi vã ghen tuông thì ông sẽ không để ý, nhưng giờ anh ta lấy ghế đập người thì ông ta vội vàng lao tới, giữ Dương Đông lại.
Nếu để xảy ra chuyện gì ở đây thì ông ta cũng sẽ phải chịu trách nhiệm.
“Dừng tay lại!”, ông chủ chộp lấy cánh tay đang nhấc ghế của Dương Đông, nói: “Đây là nhà hàng, tôi hoan nghênh mọi người tới ăn, còn nếu muốn đánh nhau thì làm phiền các anh ra ngoài”.
“Ở bên ngoài, cách anh muốn làm gì thì làm”.
“Cút!”, Dương Đông gầm lên: “Ông có biết bố tôi là ai không?”
“Bố tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751723/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.