Tôi hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi có cách ở lại”.
“Việc tôi bị đuổi ra khỏi thôn chắc chắn có liên quan tới Trương Vân Sơn, Ngọc Lam, chị biết đấy, tôi đã lấy mất cửa hàng của Trương Vân Sơn, chắc chắn ông ta sẽ không tha cho tôi”.
Lâm Ngọc Lam vội vàng nói: “Ở lại cũng không phải là không thể, giờ cậu không còn là thầy khai quang nữa, ở lại cũng tốt mà”.
“Vấn đề là, ông trưởng thôn, Trương Vân Sơn, thậm chí là bố chồng tôi đều bắt cậu phải đi, nhất là cái ông cục trưởng Viên kia, vậy thì cậu có cách gì ở lại không?”
“Cậu không thay đổi được mấy người đó đâu, không thể nào chống lại họ được, còn những người dân khác thì chẳng có ai đứng về phía cậu để nói đỡ giúp cậu cả…”
Những điều Lâm Ngọc Lam nói đều là thật, nhưng tôi tin chắc chắn có một người có thể giúp tôi.
Tôi hỏi Lâm Ngọc Lam: “Chị có số điện thoại của chị Văn Nhã không?”
Tôi chưa từng nhờ vả ai, từ nhỏ, chị Văn Nhã đã đối xử với tôi rất tốt nhưng từ khi chị ấy tới Thẩm Quyến thì tôi chưa liên lạc lại bao giờ.
Chị Văn Nhã chỉ về gặp mặt một lần vào những dịp lễ tết, mỗi lần về đều mua rất nhiều quà cho tôi, đương nhiên những người dân khác trong thôn cũng có quà.
Tôi rất ít khi liên lạc với chị Văn Nhã, và càng ít hơn từ sau khi chị ấy có bạn trai.
Nhưng tôi biết chị Văn Nhã thật lòng quan tâm tới tôi, coi tôi như em trai của chị ấy.
Xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751717/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.