Ông trưởng thôn mặt mày hớn hở, nói với tôi: “Sơn Thành này, nghe dân làng nói, cậu chữa được nhiều bệnh lắm, y thuật vô cùng cao minh, tôi quả nhiên không nhìn lầm người, ha ha”.
“Bệnh vặt cả thôi, ai hiểu về y cũng chữa được thôi”, tôi khiêm tốn nói.
Ông trưởng thôn gật đầu, nói với tôi: “Cháu gái Thái Linh của tôi ngày kia sẽ làm đám cưới, lần này cậu hãy “khai quang” cho nó nhé”.
Nếu người khác nói với tôi việc này, tôi nhất định sẽ đồng ý không chút do dự, nhưng mà trưởng thôn lại có ơn với tôi. Mặc dù biết ông ta có mục đích riêng, nhưng dù gì thì ông ta cũng cho tôi làm bác sĩ của thôn, Trần Thái Linh là cháu gái ông ta, lại bị tôi hút âm khí rồi, nếu để tôi đi “khai quang” cho Trần Thái Linh một lần nữa thì tôi cứ cảm thấy là lạ thế nào.
“Ông nói không muốn tôi làm thầy khai quang nữa cơ mà? Việc “khai quang” cho Thái Linh lần này, hay là thôi đi”, tôi nói.
“Cậu không muốn làm thầy khai quang nữa à?”, trưởng thôn nhìn tôi, nửa cười nửa không.
“Cũng không phải...”
“Thế thì làm thôi. Cậu yên tâm, đây là lần cuối cậu làm thầy khai quang”, trưởng thôn cười khà khà, nói với tôi.
“Ơ nhưng... Trưởng thôn...”
“Thằng nhóc cậu không làm thầy khai quang nữa à?”, tôi còn chưa nói hết câu, Lôi Đắc Mã đã cắt ngang.
“Liên quan gì đến ông?”, tôi bực tức nói.
Lôi Đắc Mã xoa tay, bộ dạng hèn mọn nói với tôi: “Này... Nếu cậu không làm thầy khai quang nữa thì để tôi”.
“Ông?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751679/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.