Tôi chẳng có chút thiện cảm nào với Trần Thái Linh và Viên Khắc Lương. Hơn nữa, mới sáng sớm đã phải nhìn bộ mặt khinh khỉnh của Viên Khắc Lương khiến tôi như muốn tăng xông…
“Viên Khắc Lương, anh bị sao vậy? Không khỏe ở đâu à?”, tôi đi tới trước mặt hắn ta và hỏi.
Viên Khắc Lương chẳng thèm nhìn tôi, chỉ khoanh tay trước ngực hừ một tiếng, cũng không nói thêm một lời nào.
Tôi cũng không phải loại người dễ bắt nạt, hai người này có phải tới tìm tôi khám bệnh không vậy? Sao bộ dạng lại như là tôi xin xỏ họ tới khám thế?
Trần Thái Linh thấy mặt tôi tối sầm bèn lườm Viên Khắc Lương một cái …Bất ngờ đứng dậy trấn an tôi: “Trương Sơn Thành, anh ấy là vậy…Cậu đừng giận… Để tôi nói”.
Tôi ngồi xuống ghế, nghe Trần Thái Linh nói rốt cuộc Viên Khắc Lương bị làm sao: “Sau cái lần anh ấy bị con chó nhà Lý Phương dọa sợ chết khiếp thì chỗ đó không cứng trở lại được nữa…Chúng tôi cũng đã khám rất nhiều bác sĩ, dùng đủ mọi phương pháp mà cũng vô ích…Nghe nói y thuật của cậu rất giỏi nên tới tìm cậu”.
Trần Thái Linh nói thêm một từ là tôi thấy sắc mặt của Viên Khắc Lương tối thêm một phần, trong lòng tôi càng cảm thấy sung sướng hơn. Thật không ngờ là một thằng đàn ông mà chỗ đó lại không cứng lên nổi, đúng là một sự sỉ nhục lớn, chẳng trách cái mặt hắn ta đần thối ra như bị táo bón.
Tôi nín cười nghe Trần Thái Linh nói hết, khuôn mặt Viên Khắc Lương biến sắc, hết tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/1751677/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.