“Cậu...... cậu đưa bọn tôi về đi”, Sở Tuyết Sương ra lệnh. 
“Tôi không đi đâu, đêm muộn rồi, hai chị tự về đi”, vừa nói xong, tôi ngáp một cái rõ to. 
“Thế cậu đưa bọn tôi về nhà tôi thôi cũng được”, Lâm Ngọc Lam nói. 
“Không đi, không đi đâu”, tôi vội vàng xua tay: “Muộn thế này mới về, chắc chắn chú Mãn Quang sẽ nổi giận. Hôm nay chị có đánh chết tôi, tôi cũng không đi”. 
“Làm thế nào bây giờ”, Lâm Ngọc Lam nhìn Sở Tuyết Sương. 
“Tớ cũng không biết nữa”, Sở Tuyết Sương nhìn vào màn đêm, ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Ngọc Lam. 
“Hay là, đêm nay bọn mình ở đây luôn?”, Lâm Ngọc Lam hỏi. 
“Ở lại đây á?”, Sở Tuyết Sương nhìn căn nhà mà sắc mặt trở nên khó coi. 
Nhà của tôi quá lụp xụp, đại tiểu thư như chị ta chắc không ở nổi đâu. 
“Không được, không được!”, tôi lập tức nói: “Chỗ tôi chỉ có một cái giường, hai chị ở đây thì tôi ngủ ở đâu bây giờ? Hai chị vẫn nên về nhà đi. Sợ quái gì mấy con ma? Nó có ăn được hai chị đâu”. 
“Tôi không về nhà nữa, dù sao tôi cũng quyết định ở đây rồi”, Lâm Ngọc Lam không thèm tranh cãi nữa mà đi thẳng vào trong nhà, ngồi lên giường. 
Sở Tuyết Sương dường như rất do dự, chị ta mấp máy môi, định nói gì đấy nhưng cuối cùng lại ngồi xuống bên cạnh Lâm Ngọc Lam: “Tôi cũng không về nữa, Trương Sơn Thành, tôi là chị họ của cậu. Tôi ngủ trên cái giường rách này là phúc của nhà cậu đấy. Đêm nay cậu rải chiếu xuống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/160646/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.