“Tớ đã nói là mơ rồi mà nên tớ chả nhớ được mấy”, Lâm Ngọc Lam nói.
“Ồ, nói không chừng là Trương Sơn Thành đấy”.
“Hừ, chắc chắn không phải cậu ta!”, Lâm Ngọc Lam thở hồng hộc đáp lại.
“Ha ha, tớ không ngờ cậu lại ghét cậu ta thế đấy”, Sở Tuyết Sương cười hi hi nói.
“Đúng thế, cậu ta trông thật khó coi”, Lâm Ngọc Lam nói với giọng đầy khinh thường.
Tôi nghe thấy lời này mà trong lòng như bị giày xéo.
“Thôi, không nói nữa, tớ phải đi vệ sinh cái đã”, Sở Tuyết Sương nói.
Lâm Ngọc Lam bỗng đề nghị: “Cậu đi vệ sinh ở đây luôn đi”.
“Không được, lát nữa Trương Sơn Thành tới sẽ nhìn thấy mất, không ổn chút nào cả. Cậu đợi tớ ở đây, thấy cậu ta tới thì đừng để cậu ta phát hiện ra, sau đó nhân lúc cậu ta không để ý, chúng mình doạ chết cậu ta!”, Sở Tuyết Sương nói dứt lời rồi đi về phía đối diện cây đa.
“Tớ biết rồi”, Lâm Ngọc Lam tuy nói là đồng ý nhưng thực chất lại dán mặt vào màn hình điện thoại.
Trước khi đến, tôi cũng đã đoán được Sở Tuyết Sương gọi tôi tới đây là có ý đồ xấu xa nào đấy. Không ngờ không phải cho tôi leo cây, mà chị ta định giả ma giả quỷ để doạ tôi, xong lại còn định dùng gậy đâm vào mông tôi!
Làm gì có chuyện tôi tốt tính bỏ qua chuyện này chứ.
Tôi cố gắng không để bọn họ phát hiện ra, lén lút đi ra chỗ Sở Tuyết Sương.
Phía đối diện cây đa là một rừng trúc.
Lúc này, ánh trăng đang lấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/160643/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.