“Khi nào cậu có thể giúp tôi thu hoạch ngô?”, Lý Ngọc Liên hỏi.
“Đợi thu hoạch xong ngô của nhà Trần Kế Văn tôi sẽ qua giúp chị”, nói xong tôi quay đi bẻ ngô.
"Thịch thịch thịch...", một tràng tiếng bước chân vang lên.
Tôi nghe thấy vậy bèn nhìn qua, thấy có một người chạy bộ.
Khi nhìn rõ người đó là ai, tôi đã thầm kinh ngạc, hóa ra là ông trưởng thôn. Giờ vẫn còn sớm, hầu hết mọi người đều chưa dậy, nhưng ông trưởng thôn đã thức dậy chạy bộ rồi.
Ở nông thôn, có rất ít người dậy sớm như vậy để chạy bộ.
“Ồ, đây không phải là Sơn Thành sao? Cậu đang giúp Mãn Quang thu hoạch ngô hả?”, ông trưởng thôn nhìn thấy tôi, dừng lại và mỉm cười hỏi tôi.
Đột nhiên được người khác quan tâm khiến tôi hơi sợ, chỉ đáp một tiếng "Vâng".
Ông trưởng thôn hỏi: "Thuốc hôm trước cậu cho tôi uống còn không? Tôi nấu lên uống, hôm sau thấy thông mũi hẳn".
"Còn một gói nữa, khi nào bẻ ngô xong tôi sẽ mang qua cho ông", tôi nói.
"Tốt quá, buổi trưa tôi tới nhà cậu lấy", ông trưởng thôn nói xong rồi hoải mái chạy đi.
“Cậu biết bốc thuốc sao?”, Lý Ngọc Liên đứng cách đó không xa hỏi.
Tôi khiêm tốn nói: "Tôi biết một chút".
Lý Ngọc Liên lại hỏi: "Cậu biết bốc thuốc từ khi nào vậy? Sao tôi không biết?".
“Tình cờ tôi có được cuốn sách về y thuật và đang nghiên cứu nó, trước đây không có thầy dạy nên tôi không dám kê đơn thuốc, hôm đó thấy ông trưởng thôn nói bị nghẹt mũi, tôi kê cho ông ta một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/160638/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.